Nếu tất cả bảo tàng trong Kim Thông Điện đều là Nạp Đích Mẫu truyền thừa, mục đích là để thu hút kim hệ linh sư, thì bọn Kiệt Sâm chỉ còn một khảnăng khác, đó chính là tử vong.
- Ầm
Lôi Nặc một kiếm ầm ầm chém lên bức tường kim sắc trước mặt, nhưng bức tường đó không hề động đậy, thậm chí đến dấu vết cũng không có.
Mặt Lôi Nặc tái mét không có một tia huyết sắc nào:
- Làm thế nào bây giờ?
Trong lòng hắn vô cùng lo lắng cho Kiệt Sâm, không chỉ sợ Nạp Địch Mẫu thông qua quang môn gửi bọn Kiệt Sâm đến chỗ chết, cho dù trong Kim Thông Điện còn có bảo tàng khác, không còn mình bảo vệ, nọn Đái Mẫu Lặc và La Nạp Đức nhất định sẽ có cử động với Kiệt Sâm.
Lôi Nặc không tin Đái Mẫu Lặc - kẻ lúc nào cũng oán hận mình, trong tình huống không có mình, lại không sản sinh ý xấu với Kiệt Sâm.
Nghĩ đến Kiệt Sâm một mình đối mặt với bọn Đái Mẫu Lặc, trong lòng Lôi Nặc nóng như lửa đốt.
- Nếu không có con trai, cho dù thành tựu sau này cao đến đâu, thực lực mạnh đến mấy, cũng còn ý nghĩa gì nữa?
Lôi Nặc rõ ràng có chút điên cuồng.
Sau đó, ánh mắt hắn soạt một cái rơi xuống mấy bức vẽ và văn tự trước mặt.
- Không thể phản kháng, vậy thì tiếp nhận.
Trong mắt Lôi Nặc lộ ra quang mang vô cùng kiên định:
- Nếu Nạp Địch Mẫu nói trong vòng một ngày phải học được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-than/2341717/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.