Lúc nãy Lôi Nặc nhìn thấy La Nạp Đức đánh Bì Ai Nhĩ một chưởng, nhắc nhở bình thường căn bản không có tác dụng, chỉ có đánh đối phương trọng thương, may ra mới có chút tác dụng.
Lôi Nặc đánh bay Kiệt Sâm về giữa thạch đài, đang định nhắm mắt nỗ lực kháng cự sương độc xâm lấn, thì toàn thân đột nhiên run rẩy, một lượng lớn mồ hôi chảy xuống từ hai bên thái dương, mắt đỏ ngầu, não hải một phiến hỗn loạn.
Phủ đệ Đạo Tư gia tộc.
- Lôi Nặc, đây chính là thực lực sau mười năm của ngươi đấy à?
Trong thiên không, Áo Cổ Tư lạnh lùng nhìn Lôi Nặc đang nằm trong phế tích dưới chân, người đầy thương tích, thảm thiết vô cùng.
- Cho dù ngươi tu luyện đến trung cấp hoàng linh sư thì đã làm sao?
Áo Cổ Tư mặt lộ vẻ khinh miệt, quát nói:
- Trước mặt Áo Cổ Tư ta, ngươi vẫn là một con kiến, là rác rưởi.
- Ngươi, căn bản không xứng với Đao Tư gia tộc chúng ta, càng không xứng với Ưu Lợi Á.
Mỗi một câu nói của Áo Cổ Tư, đều như một nhát búa đánh lên tim Lôi Nặc.
- Không...
Trên đài, thân thể Lôi Nặc không ngừng run rẩy, miệng phát ra âm thanh khanh khách, sau đó ngửa một lên trời rống lên giận dữ, mắt biến thành bạo ngược huyết hồng, đi về phía mép thạch đài.
Vốn dĩ với thực lực và tâm tính của Lôi Nặc, có thể nói là mạnh nhất trong số những người ở đây. Nhưng lúc nãy tiến lên ngăn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-than/2341713/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.