Trên thực tế, Kiệt Sâm nói ra phải rời đi thật ra khiến trong nội tâm Lai Sâm Đặc đột nhiên cảm thấy không tệ, trong thời điểm ở đầu sóng ngọn gió như vậy, Kiệt Sâm đi ra ngoài tránh một chút cũng có thể xem là một biện pháp không tệ.
Mà Kiệt Sâm đến tột cùng muốn đi đâu, Lai Sâm Đặc cảm thấy mình không nên biết thì tốt hơn.
- Vậy thì xin cảm ơn bệ hạ!
Chứng kiến Lai Sâm Đặc trực tiếp như vậy, Kiệt Sâm cũng có một tia kinh ngạc.
- Kiệt Sâm đại sư!
Lai Sâm Đặc thành khẩn nói:
- Ngươi trước khi đi, còn có yêu cầu gì thì có thể nói với trậm, trẫm thầm nghĩ đối với ngươi mà nói, mặc kệ ngươiđi nơi nào, mặc kệ ngươi đi bao lâu, Áo Lan Đa vương quốc, vĩnh viễn là tổ quốc của ngươi, vĩnh viễn hoan nghênh ngươi trở về!
Trong nội tâm Lai Sâm Đặc cũng minh bạch, nhân vật như Kiệt Sâm cuối cùng cũng không phải một nơi như Áo Lan Đa vương quốc có thể lưu lại được, lúc này Kiệt Sâm rời đi, có lẽ là thật sự bởi vì muốn chữa trị cánh tay cho Lôi Nặc cánh tay, có lẽ có nguyên nhân khác.
Lai Sâm Đặc sẽ không so đo nguyên nhân Kiệt Sâm rời đi có phải thực sự là như vậy hay không, theo hắn thấy thì vương quốc không thể cho hắn che chở chính thức, nhưng bất kểnhư thế nào, chỉ cần Kiệt Sâm nguyện ý ở lại vương quốc, Lai Sâm Đặc vĩnh viễn hoan nghênh.
Kiệt Sâm nhẹ gật đầu, hắn từ trong mắt lão gia hoa năm mươi tuổi trước mặt này thấy được một tia phách lực chính thức và vô cùng chân thành.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa thì hai người ăn mặc bình thường đã rời khỏi Vương thành Áo Lan Đa vương quốc, xuất phát về phía Hỗn Loạn chi lĩnh ở đại lục phia nam.
Nhưng không ai biết, người tuổi trẻ trong đó chính là thiên tài Linh Dược sư khiến Tây Bắc chư quốc phải nổi lên một hồi gió lốc.
Hỗn Loạn chi lĩnh, là một khối khu vực cực kì đặc thù của Tư Đặc Ân đại lục, diện tích địa lý bằng một phần ba Tây Bắc chư quốc, cũng đủ để sánh bằng một nữa diện tích của bất cứ đế quốc nào trong Tứ đại đế quốc rồi.
Tây Bắc chư quốc sỡ dĩ có thể sống sót trên đại lục mà không bị những thế lực lớn khác như tứ đại đế quốc chiếm mất chính là vì trong đó đều đồng lòng nhất trí.
Tuy rằng mỗi quốc gia đều có chiến tránh và tranh chấp, nhưng khi đối địch với bên ngoài lại cực kỳ thống nhất. Hơn nữa vị trí địa lý đặc thù, được ba vạn dặm Hoành Đoạn sơn mạch vây quanh, ra vào chỉ có một đầu thông đạo do linh thú chiếm giữ, đạo phỉ hoành hành, bởi vậy cho dù là Khải La đế quốc cách Tây Bắc chư quốc gần nhất cũng chưa bao giờ sinh ra cách nghĩ muốn thống nhất nó.
Mà Hỗn Loạn chi lĩnh sở dĩ có thể tồn tại, chính là có quan hệ đến dân phong bưu hãn vài vị trí địa lý của mình. Một lần công tác thống kê trước đây thật lâu, Hỗn Loạn chi lĩnh này có hơn ba trăm tòa thành trì tiêu biểu, lại có thêm mấy chục thế lực lớn nhỏ chiếm giữ trong đó, hoặc là công quốc, hoặc là các đơn vị thành trì, quanh năm chinh chiến, cực kỳ hỗn loạn.
Theo công tác thống kê, toàn bộ Hỗn Loạn chi lĩnh nhân khẩu vượt qua hai triệu, nhân khẩu khổng lồ như thế không hề ít hơn các đại đế quốc bao nhiêu, mà chiến loạn quanh năm cũng không khiến nhân khẩu bọn hắn giảm bớt, ngược lại còn khiến cho dân phong ở đây càng thêm bưu hãn, muốn hoàn toàn chiếm lấy Hỗn Loạn chi lĩnh thì không biết phải chết bao nhiêu vạn đại quân nữa.
Hơn nữa vị trí địa lý của nó lẫn lộn, lãnh địa bị rất nhiều sông núi, kha lưu, rừng rậm chia cắt, cách tứ đại đế quốc tương đối xa, hơn nữa vân vụ chiếu trạch lại ở ngay bên cạnh, ở trong đó thường xuyên sẽ có một ít linh thú bạođộng, nhảy vào Hỗn Loạn chi lĩnh công kích thậm tệ, khiến những Đế Quốc kia căn bản không hề có hứng thú với nó
Không có người nào có hứng thú công chiếm một nơi như vậy cả, coi như có năng lực đánh hạ thì cũng không cách nào thống trị được.
Ở chỗ này, không có sự ước thúc của luật pháp, yêu cầu của Chưởng Khống Giả ở các nơi cũng không giống nhau, nhưng có một luật thép không bao giờ thay đối, đó là luật rừng, mạnh được yếu thua. Thực lực chí thượng ở chỗ này được biểu hiện phát huy vô cùng tinh tế. Loại Hỗn Loạn Chi Địa này chính là thiên đường của cường giả!
Linh Thần lịch năm 2231, ở một nơi biên giới Hỗn Loạn chi lĩnh, nơi này là một mảnh sơn mạch thế núi cũng không hiểm trở lắm, đình miên phập phồng, sơn mạch loại nhỏ như vậy ở trên đai lục cũng chỉ là bình thường, trong loại sơn mạch thế này, bình thường sẽ rất ít có linh thú xuất hiện, cho dù có cũng đều là các loại linh thú cấp thấp thôi.
Nhưng nếu ngươi cho rằng Vân Vụ Sơn lĩnh cũng giống các sơn mạch khác trên đại lục thì đã sai mười rồi. Bởi vì vân vục chiểu trạch chỉ là một trong thất đại hiểm địa trên đại lục, trong Vân Vụ Sơn lĩnh có không ít ma thú hoành hành, không thiếu có cao giai ma thú qua lại, cực độ nguy hiểm.
Ở phương bắc Hỗn Loạn chi lĩnh, nơi biên giới với Vân Vụ Sơn lĩnh có một thông đạo lớn, trên đó cơ hồ mỗi ngày đều có đại lượng người đi đường.
Hỗn Loạn chi lĩnh dựa vào vân vụ chiểu trách, trong đó cóđược đại lượng tài liệu quý trọng và da lông linh thú, linh hạch... bởi vậy trừ đi một ít vật chất chiến lược ra, các thếlực lớn của Hỗn Loạn chi lĩnh đều chọn buôn bán các vật phẩm kia vào các nước để đổi lại vật phẩm mình cần.
Hôm nay đúng là giữa trưa, khí hậu nóng bức, sau khi tiến vào tháng bảy, mặt trời một ngày so với một ngày còn nắng hơn, ánh nắng chói chang từ trên không chiếu thắng xuống, tựa hồ khiến trọn cả Thiên địa đều biến thành một cái lò nướng lớn.
Giờ phút này trên đường lớn đang có lấy một chi thương đội mấy trăm người đang dựa vào ven đường nghỉ ngơi, có không ít người lại đang ăn uống.
Hơn mười người ở sâu bên trong đội ngũ tựa hồ là thương nhân, mặc trên người cẩm bào, mà ở bên ngoài thì lại mang theo trang phục mạo hiểm gia, từng người mang theo trường kiếm, bộ dáng đầy ngập hung hãn.
- Hắc, ta nói Tạp Tư La
Một trung niên mạo hiểm giả trên một chiếc xe ngựa trên mặt lộ ra một tia cười chế nhạo nói với người còn trẻ tuổi bên canh:
- Xong lần mua bán này, chúng ta trở lại Thánh Phỉ thành rồi, buôn bán lời nhiều như vậy, đại ca ta cho ngươi hảo hảo tìm một cô nàng để chơi đùa, tuyệt đối là xinh đẹp.
Người tuổi trẻ kia mặt lập tức đỏ lên:
- Khăn Ni Á đại ca, tiền của ta chỉ dùng để cưới vợ thôi, chờta để dành đủ tiền rồi thì sẽ quay về tìm một người vợ.
- Cưới vợ?! Ha ha, Tạp Tư La, nữ nhân không phải tốt hơn sao, tìm vợ phiền toái lắm ah, những người như chúng ta, cái ai mà không phải dừng đầu ở dây lưng quần chứ, nghĩnhiều làm gì, muốn nữ nhân Thánh Phỉ thành còn nhiều mà, hai mươi linh tệ thì muốn làm gì cũng được, hắc hắc, cái kia thoải mái ah.
Trung niên mạo hiểm giả trên mặt lộ ra một tia cười dâmđãng, trên mặt người trẻ tuổi kia cũng đỏ lên.
- Ta nói Tạp Tư La, đại ca nói với ngươi, nếu có thể thì cứtranh thủ thời gian đi, đừng đến lúc đó ngay cả tư vị nữnhân còn chưa được nếm qua đã không còn mệnh rồi.
Khăn Ni Á nhịn không được cười to:
- Nghe đại ca một câu, tư vị của nữ nhân, tuyệt đối khiến người phiêu diêu dục tiên a!
- Ha ha!
Đám người mạo hiểm ở chung quanh tất cả đều nở nụ cười.
Người trẻ tuổi bất đắc dĩ cười, bỗng nhiên hắn trừng mắt về phía phương Bắc:
- Ồ, Khăn Ni Á đại ca, ngươi xem, ở phía kia có hai ngườiđi đến kia!
Khăn Ni Á và một ít mạo hiểm giả bên cạnh lập tức nhì vềphương Bắc.
Chỉ thấy trên đường lớn xa xa đi tới hai người, phong trần mệt mỏi, đều mặc một bộ trường bạo Linh Sư bình thường, một người trong đó cũng không lớn, nhìn qua thì mới chỉchừng 20, trên mặt còn mang theo vẻ hơi non nớt, nhưng lại mang theo một thanh trọng kiếm màu đen cực lớn.
Mà ở bên cạnh hắn là một trung niên nhân trông có vẻ hơi già, bên hông treo một thanh trường kiếm, phần tóc mai đã có chút bạc trắng, toàn bộ cánh tay phải rỗng tuếch, hiển nhiên là đã bị đứt/
- Hai người này là ai, bọn hắn sao lại chỉ có hai người?
Tạp Tư La nghi hoặc lên tiếng.
Tạp Tư La với tư cách là nhân vật mới của đoàn mạo hiểm giả, đi lại ở đây cũng đã được một năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chỉ có hai người cũng dám một mình hành tẩu trên đường. Không nối đến trên đoạn đường này thường xuyên có bọn đạo phỉ chặn đường cướp của, cho dù gặp phải linh thú ngẫu nhiên đi ra từ trong Vân Vụ Sơn lĩnh thôi thì cũng không phải người bình thường có thể đối phóđược
Khăn Ni Á trợn mắt nói:
- Đừng loạn, hai người này rõ ràng là Linh Sư cực kỳ cườngđại.
Tạp Tư La lập tức không dám lên tiếng nữa.
Mà lúc này thiếu niên tóc đen kia và trung niên nhân liềnđi thẳng tới đội xe, mạo hiểm gia trên đội xe lập tức trở nên cảnh giác, dừng ăn uống lại, không ít người đứng người lên, tay ẩn ẩn đặt vào bộ vị bên hồng đề phòng lúc phát sinh chiến đấu có thể rút vũ khí ra một cách nhanh nhất, người tới rõ ràng là hai Linh Sư thực lực cường đại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mà sau khi hai người này đi tới đội ngũ liền dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người bọn người Khăn Ni Á vàg Tạp Tư La
Ánh mắt thiếu niên kia ôn hòa mà thâm thúy, mang đến cho người cảm giác nhìn không thấu, mà ánh mắt trung niên nhân kia lại sắc bén như một bả đao, lạnh như băng như gió rét trong trời đông.
Khi ánh mắt xẹt qua trên người bọn người Khăn Ni Á thì bọn người Khăn Ni Á cảm giác giống như đang phải đối mặt với một đầu linh thú khủng bố vậy, tràn đầy uy áp khủng bố.
- Hai vị, các ngươi muốn làm gì, ta là đoàn trưởng Lợi Kiếm mạo hiểm đoàn Kim Lợi, các ngươi cần gì sao?
Đúng lúc này, một vị đại hán vai khiêng cự kiếm đi ra từtrong đội xe, tóc ngắn màu rám nắng lộ ra có chút tháo vát, trong hai tròng lập lòe tinh quang, to lên tiếng nói.
Lấy thực lực ngũ giai đê cấp Tông Linh Sư của hắn liếc là có thể nhìn ra được hai người này bất phàm, thiếu niên còn may, nhưng khí thế ẩn ẩn phát ra từ trên người trung niên nhân kia lại khiến hắn có chút kinh hãi.
Chứng kiến đoàn trưởng của mình đi tới, bọn người Khăn Ni Á lập tưc buông lỏng được một chút.
Thiếu niên trong hai người mỉm cười nói:
- Chúng ta muốn đi Hỗn Loạn chi lĩnh, các ngươi có tiệnđường không?
- Hỗn Loạn chi lĩnh?
Chứng kiến dáng cười của thiếu niên kia, lòng Kim Lợi cũng buông lỏng được một ít, lập tức nhíu mày nói:
- Nơi này chính là Hỗn Loạn chi lĩnh, các ngươi muốn đi thành thị nào? Chúng ta chuẩn bị đến Thánh Phỉ thành.
- Chúng ta cũng đi Thánh Phỉ thành a.
Thiếu niên kia lại lần nữa cười nói.
Kim Lợi cẩn thận đánh giá hai người trước mặt, tựa hồ trù trừ một chút, lập tức lớn tiếng nói:
- Vậy tốt, năm mươi cái linh tệ, chúng ta mang ngươi đi.
- Đi.
Thiếu niên kia rất dứt khoát, cho tay vào túi lấy ra năm mươi cái linh tệ đưa cho đối phương.
Hai người này đúng là Kiệt SÂm và Lôi Nặc đi ra từ Áo LanĐa vương quốc. Tây Bắc chư quốc ở đại lục phương bắc, mà Hỗn Loạn chi lĩnh lại ở đại lục phương nam, hai người phảiđi mất cả hai tháng mới có thể đến được Vân Vụ Sơn lĩnh này.
Trên thực tế, chỉ cần dọc theo con đường này đi tiếp, Kiệt Sâm và Lôi Nặc liền có thể đến được Hỗn Loạn chi lĩnh. Chỉlà bọn Kiệt Sâm cũng không quá hiểu rõ Hỗn Loạn chi lĩnh, sau khí thấy mạo hiểm đoàn liền quyết định đi theo, thuận tiện cũng có thể hiểu rõ tình huống ở Hỗn Loạn chi lĩnh này một chút.
Kim Lợi trực tiếp nhét kim tệ vào người, lên tiếng nói:
- Hai người các ngươi an vị ở trên cổ xe ngựa ở cuối cùn đi:
- Dứt lời, ánh mắt mịt mờ trao đổi với bọn người Khăn Ni Á ở trên xe ngựa một chút.
Bọn người Khăn Ni Á cũng là mạo hiểm gia lão luyện, lúc này ngầm hiểu.
- Đi.
Kiệt Sâm cũng tùy ý vô cùng, lúc này ngồi lên xe ngựa, trên xe ngựa cứng ngắc này có một ít rơm rạ phủ lên, bên trên còn có một tầng vải vóc, Kiệt Sâm ngồi ở phía trên, mà Lôi Nặc lại ngồi xuống cạnh Kiệt Sâm, trực tiếp nhắm mắt lại tu luyện.
- Vị tiểu huynh đệ này đã ăn cơm chưa? Ở chỗ ta có lương khô này, có cần dùng không?
Khăn Ni Á nhiệt tình hô.
- Cám ơn, chúng ta vừa ăn rồi.
Kiệt Sâm cười cười.
Mà những người khác trên xe ngựa kể cả Tạp Tư La đều hiếu kỳ đánh giá Kiệt Sâm và Lôi Nặc, trong nội tâm tất cả mọi người đều là cho rằng trung niên nhân đứt tay này là hộ vệ của thiếu nhiên, nhưng uy thế cường đại ẩn ẩn tản ra từ trên người trung niên nhân kia lại khiến trong lòng bọn hắn có chút sợ hãi.
- Tốt rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát!
Đúng lúc này, trong đội xe truyền đến thanh âm hét lớn của Kim Lợi, lập tức, tất cả thương nhân và đám người mạo hiểm nghỉ ngơi bên đường, lúc này lần lượt lên xe ngựa.
Đoàn xe bắt đầu lộ trình tiến đến Thánh Phỉ thành...
Trên đường cái nhìn không thấy cuối này, tốc độ đoàn xe mấy trăm người tiến lên cũng không nhanh, mạo hiểm giảtrên toàn bộ đoàn xe đều cẩn thận chú ý đến sau lưng vàvới hai bên Vân Vụ Sơn lĩnh. Đi trên con đường này, có hai nguy hiểm lớn, thứ nhất là linh thú bên trong Vân Vụ Sơn lĩnh, thứ hai chính là cường đạo. Nếu như linh thú lẻ tẻ qua lại thì còn may, nhưng nếu có cường đạo mai phục thì liền khó tránh khỏi một hồi rủi ro, thậm chí còn phải diễn ra một hồi huyết chiến nữa.
- Ha ha huynh đệ, rượu này ngươi mua ở đâu thế,, mùi vịkhông tệ ah!
Trên xe ngựa, Khăn Ni Á trong tay cầm một túi da,, nhịn không được tưới một ngụm, cười to nói:
- Nào, Khăn Ni Á, cho ta uống một ngụm đi, tiểu tử ngươi uống nhiều nhất rồi.
Một trung niên nhân khác bên cạnh thò tay hô lớn:
- Ha ha, các ngươi uống chậm một chút, chỗ của ta vẫn còn!
Kiệt Sâm từ trong bao quần áo lại lấy ra đứa tới một túi rượu, túi rượu này vừa xuất hiện liền bị một gã mạo hiểu giả khác đoạt mất, sau đó nhịn không được mở nút ra uống một ngụm. Rượu này là Kiệt Sâm mua được lúc trước, 150 miếng linh tệ một túi, cũng là tương đội nặng, đối vớiđám người mạo hiểu bình thường đều uống rượu 1 linh tệ một túi này đương nhiên là rất ngon rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]