Chương trước
Chương sau
- Báo!

Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền tới thanh âm thông báo của một binh sĩ.

- Vào đi!

Cáp Tư Mạn lạnh lùng nói.

Một binh sĩ rất nhanh đi vào, nhanh chóng quỳ xuống, nói:

- Bẩm báo bá tước đại nhân, Lỗ Đạo Phu đại sư của vương quốc cùng đoàn người của đại nhân Đế Lâm vừa mới từ cửa phía tây tiến vào Uy Thạch Thành chúng ta.

- Cái gì?

Cáp Tư Mạn chấn động.

- Lỗ Đạo Phu đại sư cùng với Đế Lâm đại nhân tại sao lại xuất hiện ở đây?

Cáp Tư Mạn chau mày, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

- Vậy tiểu tử gọi là Kiệt Sâm kia?

Lúc này trong lòng Cáp Tư Mạn đã ẩn ẩn có chút minh bạch chuyện gì xảy ra, lập tức hạ lệnh:

- Nhanh bảo người theo ta đi nghênh đóng Lỗ Đạo Phu đại sư cùng Đế Lâm đại nhân, phải thật nhanh!

Một lát sau, dưới sự dẫn dắt của Cáp Tư Mạn, một đám quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ của Uy Thạch Thành đã tập kết đông đủ tại đại môn phủ thành chủ.

- Bá tước đại nhân, Lỗ Đạo Phu đại sư và Đế Lâm đại nhân sau khi vào thành cũng không có đi về hướng phủ thành chủ, chúng ta phải làm sao đây?

Một người trong đám quan viên thấp giọng hỏi.

Cáp Tư Mạn lạnh nhạt nhìn vị quan viên kia, lãnh đạm nói:

- Tất cả mọi người xuất phát, mục tiêu: trú đại đoàn mạo hiểm Thạch Bạc!

...

Trú địa của đoàn mạo hiểm Thạch Bạc.

Trong đại sảnh rộng rãi mấy người Kiệt Sâm, Vi Ân, Lỗ Đạo Phu, Đế Lâm đang ngồi đó, đoàn trưởng Lạp Đế Tư của Thạch Bạc mạo hiểm đoàn cùng với Tạp La Đặc cũng ngồi một bên. Còn một ít cao tầng của đoàn mạo hiểm thì mặt mũi đầy vẻ kính sợ đứng trong đại sảnh liếc liếc mắt nhìn đám người Lỗ Đạo Phu.

Các mạo hiểm giả và Lạp Đế Tư của Thạch Bạc mạo hiểm đoàn như thế nào cũng ngờ được đệ nhất Linh Dược Sư của vương quốc là Lỗ Đạo Phu đại sư cùng với đệ nhất cao thủ là Đế Lâm đại nhân lại đi tới chỗ này của bọn họ.

Lúc đầu bọn họ cũng hoài nghi có người giả mạo nhưng khi nhìn thấy đội ngũ hộ vệ khổng lồ hai mắt lập loè tinh mang, khí thế ngập trời kia cùng với uy áp nhàn nhạt của hai người Lỗ Đạo Phu và Đế Lâm thì mới tin tưởng đây là thực, sau đó tất cả đều trở nên rất kích động.

Nếu nói Bố Lỗ là đệ nhất cao thủ của Uy Thạch Thành này với uy danh hiển hách được tất cả dân chúng trong thành sùng kính thì đệ nhất Linh Dược Sư và đệ nhất cao thủ của vương quốc là Lỗ Đạo Phu đại sư và Đế Lâm đại nhân chính là hai người được tất cả dân chúng cả vương quốc sùng bái a!

Đối với những mạo hiểm giả thuộc một mạo hiểm đoàn nho nhỏ nơi một thành thị cũng nho nhỏ như bọn họ quả thực giống như nằm mộng vậy.

Mà sau khi biết được Kiệt Sâm chính là vị thiên tài đạt giải quán quân ở Linh Dược Sư đại hội, đám người Tạp La Đặc triệt để há hốc mồm.

Cũng may Lỗ Đạo Phu và Đế Lâm cũng không có trịch thượng gì, thân thiết ngồi nghe Lạp Đế Tư kể lại toàn bộ quá trình mọi việc phát sinh nơi đây khiến cho đám mạo hiểm giả cũng bớt phần nào khẩn trương.

- Đoàn trưởng!

Đúng lúc này, có một mạo hiểm giả chạy vào bẩm báo.

- Có chuyện gì?

Thấy mấy người Lỗ Đạo Phu đại sư đang ở đây mà tên thủ hạ kia còn dám tới bẩm báo thì sắc mặt Lạp Đế Tư có chút không vui hỏi.

Vị mạo hiểm giả kia mang theo vẻ mặt cổ quái nói:

- Thành chủ Cáp Tư Mạn bá tước đại nhân cùng với tất cả các quan viên của Uy Thạch Thành chúng ta đang ở ngoài cửa cầu kiến!

Cũng khó trách tại sao vị mạo hiểm giả này lại có vẻ mặt cổ quái như vậy, Cáp Tư Mạn bá tước là thành chủ của Uy Thạch Thành này, chính là nhân vật có quyền thế bậc nhất ở đây, tuy Thạch Bạc mạo hiểm đoàn là một trong tam đại mạo hiểm đoàn nhưng nếu Cáp Tư Mạn muốn tới đây thì chắc chắn Lạp Đế Tư phải dẫn người ra trước ngoài đại môn chờ nghênh giá a.

Cho dù không có thông tri trước thì Cáp Tư Mạn là người đứng đầu một thành đương nhiên muốn tới đâu thì tới. Nhưng hôm Cáp Tư Mạn bá tước lại dẫn theo cả đám quan viên đứng ngoài cửa cầu kiến, sự tình quỷ dị như vậy làm sao không khiến hắn có vẻ mặt cổ quái như vậy được!

Trên mặt Lạp Đế Tư cũng lộ ra một tia cổ quái, đưa mắt nhìn Lỗ Đạo Phu đại sư ngồi bên cạnh. Thái độ của Cáp Tư Mạn bá tước như vậy là vì cái gì, trong lòng hắn đương nhiên vô cùng rõ ràng.

- Bảo hắn vào đi!

Lỗ Đạo Phu đạm mạc lên tiếng.

Rất nhanh sau đó, một tràng tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài truyền vào, một đoàn người do Cáp Tư Mạn dẫn đầu rất nhanh đi tới.

- Tại hạ là Cáp Tư Mạn thành chủ Uy Thạch Thành dẫn theo các quan viên bái kiến Lỗ Đạo Phu đại sư và Đế Lâm đại nhân!

Sau khi vào đại sảnh, Cáp Tư Mạn vội vàng liếc mắt nhìn mọi người nơi đây một chút rồi lập tức thi lễ với hai Lỗ Đạo Phu và Đế Lâm hai người.

Thân là bá tước của vương quốc, thành chủ của Uy Thạch Thành, ánh mắt của Cáp Tư Mạn vẫn có chút tinh tường, trước khi tới đây trong lòng hắn còn có chút hoài nghi không dám xác nhận nhưng khi nhìn thấy một đoàn gần mười chiếc mã xa khắc tiêu chỉ của vương quốc Áo Lan Đa đậu bên ngoài cùng với dàn hộ vệ với đám tuyển thủ Linh Dược Sư thì trong lòng hắn đã dám khẳng định tới chín phần. Sau khi thấy khí thế từ trên người Lỗ Đạo Phu cùng với Đế Lâm thì hắn đã hoàn toàn xác định.

Hiện tại Cáp Tư Mạn chỉ có thể cúi thấp đầu mà đứng, bình thường hắn luôn là một vị bá chủ khí thế vạn phần ở đây nhưng hôm nay trong lòng lại không khỏi có chút tâm thần bất định.

Là người đứng đầu một thành, Cáp Tư Mạn đương nhiên không phải đầu đất, khi nhận được tin tức hắn cũng suy đoán ra chân tướng mọi việc không sai biệt lắm. Đối với việc Thạch Bạc mạo hiểm đoàn có thể kết giao với quán quân Linh Dược Sư đại hội là Kiệt Sâm, một nhân vật phong vân của vương quốc như vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi thầm kêu khổ.

- Cáp Tư Mạn, ngươi thật lớn mật, vương quốc đã có mệnh lệnh rõ ràng, các quan viên trong vương quốc không được dình danh nghĩa tư nhân bắt buộc các mạo hiểm giả, nuôi dưỡng tư quân để tránh việc tranh chấp giữa công hội mạo hiểm giả và vương quốc, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Hả?

Lỗ Đạo Phu nhàn nhạt nhìn Cáp Tư Mạn, lạnh lùng nói.

- Lỗ Đạo Phu đại sư, oan uổng cho ta a!

Toàn thân Cáp Tư Mạn run lên, vội vàng lớn tiếng nói:

- Lỗ Đạo Phu đại sư, tiểu nhân vài ngày trước cũng không có tại Uy Thạch Thành, cũng chỉ vừa mới trở về không bao lâu, mấy chuyện nháo sự bên trong thành đềy do thống lĩnh Bố Lỗ một mình mưu toan, tất cả các quan viên ở đây đều có thể làm chứng cho tiểu nhân, tiểu nhân thực sự bị oan uổng a!

Lỗ Đạo Phu thân là đệ nhất Linh Dược Sư của vương quốc, đồng thời còn là điện chủ của Linh dược điện trong hoàng cung, tuy Cáp Tư Mạn cũng không phải là thuộc hạ trực tiếp của hắn nhưng việc xử lý một tên tiểu thành chủ như thế này cũng không vấn đề gì. Cho dù hiện tại Lỗ Đạo Phu có lập tức giết Cáp Tư Mạn thì cả vương quốc cũng không có ai nói gì cả!

Chuyện tới nước này thì Cáp Tư Mạn chỉ có thể đem mọi chuyện đổ hết lên đầu tên Bố Lỗ đã chết kia cầu mong có thể giữ được mạng a!

- Ồ, thật vậy sao?

Lỗ Đạo Phu nhàn nhạt hỏi.

Thấy Lỗ Đạo Phu cũng không quá nghiêm khắc, Cáp Tư Mạn không ngừng dập đầu nói:

- Lỗ Đạo Phu đại sư, tiểu nhân mỗi lời nói đều là thật, tất cả các quan viên trong thành đều có thể làm chứng cho tiểu nhân. Thạch Bạc mạo hiểm đoàn là một trong tam đại mạo hiểm đoàn ở đây, mà tác phong cùng thực lực của Lạp Đế Tư đoàn trưởng cũng khiến cho tiểu nhân có chút bội phục, cho rằng Thạch Bạc mạo hiểm đoàn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đệ nhất mạo hiểm đoàn thống nhất toàn bộ mạo hiểm giả của Uy Thạch Thành, trở thành mạo hiểm đoàn điển hình của hành tỉnh Đông Nam vương quốc nên làm sao tiểu nhân lại có thể phái người tới gây phiền toái cho hắn chứ! Kính xin Lỗ Đạo Phu đại sư minh xét a!

Cáp Tư Mạn vô cùng thành khẩn nói, sau đó hung hăn cắn răng:

- Tên Bố Lỗ kia dám can đảm giả mạo mệnh lệnh của phủ thành chủ, lén lút muốn hợp nhất tất cả mạo hiểm đoàn ở Uy Thạch Thành, quả nhiên là tội ác tày trời, tội không thể tha được. May mắn là Lạp Đế Tư đoàn trưởng không sợ cường địch, rốt cuộc cũng nhìn thấu được gian kế của Bố Lỗ đem hắn đánh chết làm sạch sâu mọt cho Uy Thạch Thành chúng tiểu nhân, Lạp Đế Tư đoàn trưởng quả nhiên là anh hùng!

Mấy câu nói này của Cáp Tư Mạn khiến mặt Lạp Đế Tư cũng có chút nóng lên, biểu lộ của Cáp Tư Mạn cũng vô cùng thành khẩn giống như đang nói một chuyện vô cùng chân thật vậy. Da mặt dày tới mức này không thể không bội phục được!

- Đã như vậy thì, Cáp Tư Mạn bá tước, ngươi đứng lên đi.

Lỗ Đạo Phu nhàn nhạt nói, sau đó đột nhiên quát lên:

- Nếu như để cho ta biết Uy Thạch Thành còn có việc như vậy xảy ra thì đừng nói là Cáp Tư Mạn ngươi mà ngay cả gia tộc của ngươi cũng sẽ bị vương quốc nghiêm trị không tha! Ngươi, minh bạch chưa?

Cáp Tư Mạn thầm thở phào một hơi, vội vàng dập đầu nói:

- Tiểu nhân minh bạch! Tiểu nhân minh bạch!

HIện giờ trong lòng Cáp Tư Mạn đã hạ quyết tâm phải đưa Thạch Bạc mạo hiểm đoàn này lên thành đệ nhất mạo hiểm đoàn ở Uy Thạch Thành mới được.

Lỗ Đạo Phu nói tới đây liền nhìn Kiệt Sâm. Kiệt Sâm gật gật đầu với Lỗ Đạo Phu, hắn tin tưởng khi Lỗ Đạo Phu đã nói tới mức này thì tên Cáp Tư Mạn bá tước kia cũng đã biết nên làm thế nào rồi.

Ở lại trong Thạch Bạc mạo hiểm đoàn một lát nữa, Lỗ Đạo Phu từ chối lời mời của Lạp Đế Tư và Cáp Tư Mạn dẫn đội ngũ của mình lên đường.

Trên đoạn đường đi kế tiếp, ngoài trừ một chút thời gian dừng lại nghỉ ngơi thì mỗi khi đi qua một tỉnh hay một thành thị nào cũng không hề tiếp tục dừng lại nữa. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Kiệt Sâm sau một ngày điều dưỡng thì thương thế trên người đã hoàn toàn khỏi hẳn. Tốc độ khôi phục như vậy khiến cho vị cường giả Bát cấp Đế Linh Sư như Vi Ân hoảng sợ không thôi. Nếu là bản thân Vi Ân hắn bị thương như vậy, không có mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể khôi phục được a!

Sau khi dưỡng thương ổn thoả, công việc mỗi ngày của Kiệt Sâm là tinh tế cảm ngộ trận chiến giữa hắn và Bố Lỗ. Tràng chiến đấu đó giúp cho Kiệt Sâm đối với thực lực của bản thân năm rõ thêm rất nhiều.

Trận chiến này, Kiệt Sâm nhờ có cổ quái lực màu đen kia dùng năng lực trị thương khủng bố của nó hỗ trợ mới có thể đánh chết một Ngũ giai trung kỳ Tông Linh Sư như Bố Lỗ. Nếu không có cổ quái lực kia thì Kiệt Sâm tin chắc bản thân hắn khó có thể nào chiếm được tiện nghi, dù sao công kích của một Ngũ giai trung kỳ Tông Linh Sư cũng quá mức cường hãn so với hắn, nếu thật sự bị đánh trúng chí ít cũng phải trọng thương.

Nhưng đồng dạng, trận chiến đấu đó Kiệt Sâm cũng không thi triển linh kỹ linh hồn chấn nhiếp được thêm vào của đệ nhất linh hoàn. Bởi vậy, Kiệt Sâm minh bạch chỉ bằng vào thực lực bản thân, nếu cộng thêm ba kỹ năng từ linh hoàn thì đoán chừng cũng có thể bình thủ với một Ngũ giai trung kỳ Tông Linh Sư.

Nhưng nếu là cách đây không lâu, việc đánh chết một Ngũ giai trung kỳ Tông Linh Sư như Bố Lỗ thì Kiệt Sâm lại không cách nào nắm chắc.

Đội ngũ chậm rãi rời đi, khoảng cách tới Vương thành ngày càng gần. Trên đường đi, Kiệt Sâm cũng ngoài ý muốn phát hiện khi trong tay nắm thanh trọng kiếm thu được của Bố Lỗ thì việc tu luyện hoả hệ linh lực nhanh hơn gấp đôi bình thường, tốc độ bổ sung hoả hệ linh lực sau khi tiêu hao cũng tăng gấp đôi.

Phát hiện này khiến cho Kiệt Sâm cực kỳ mừng rỡ, có thanh trọng kiếm này thì vốn trong vòng hai tháng nữa Kiệt Sâm có thể tấn cấp Tam giai hậu kỳ Linh Sư thì chỉ sợ thời gian sẽ rút ngắn lại rất nhiều.

Nhưng đồng thời Kiệt Sâm cũng tò mò là vô luận linh thức hắn quan sát thanh trọng kiếm như thế nào cũng không phát hiện ra được nó có điểm gì đặc thù.

Cứ như vậy, Kiệt Sâm mỗi ngày đều chìm đắm trong tu luyện đến quên ăn quên ngủ.

...

Trên con đường lớn bên ngoài Vương thành vương quốc Áo Lan Đa, bốn thớt ngựa trắng đang chậm rãi đi tới, cách đó không xa, hình dáng Vương thành Khoa Nhĩ Đốn như ẩn như hiện.

- Vương quốc Áo Lan Đa, rốt cuộc cũng đến rồi!

Một thớt ngựa trắng chạy lên trước, Áo Cổ Tư Đô vô cùng hưng phấn nói, trong mắt toát ra sát ý lẫm thiên.

Tam trưởng lão Tát Lợi nhìn thấy biểu tình của Áo Cổ Tư Đô thì không khỏi thầm lắc lắc đầu.

"Hi vọng vương quốc Áo Lan Đa cùng với cái gia tộc Thác Đức kia có thể thức thời một chút a!" Tát Lợi thầm nghĩ trong lòng

...

Hiện tại trong Vương thành Khoa Nhĩ Đốn đang ở trong hảo khí vui mừng như lễ hội, trên mặt mỗi dân chúng đều hiện lên nụ cười vui mừng phát ra từ nội tâm.

Tuy đoàn người do Lỗ Đạo Phu đại sư suất lĩnh còn chưa trở lại Vương thành nhưng tin tức Kiệt Sâm lần này ở trong đại hội Linh Dược Sư đạt được danh hiệu quán quân cùng với công chúa Ngả Lệ Ti đạt được vị trí thứ tư sớm đã thông qua đủ các con đường truyền về Vương thành.

Dân chúng vương quốc Áo Lan Đa đã quên mất bao nhiêu lâu rồi không có vui mừng như vậy, hôm nay thế cục đại lục đã ổn định, chư quốc Tây Bắc cũng đã rất nhiều năm không phát sinh chiến đại hội Linh Dược Sư mỗi bốn năm một lần do đó được xem như một loại chiến tranh vô hình ở vùng Tây Bắc này.

Nhưng mà mấy chục năm qua, các tuyển thủ Linh Dược Sư của vương quốc Áo Lan Đa có thể tiến vào vòng cuối không nhiều chứ đừng nói tới đoạt chức quán quân. Tất cả mọi người của vương quốc Áo Lan Đa đều đã bị áp lực quá lâu, lần này Kiệt Sâm ngang trời xuất thế khiến cho địa vị của hắn trong lòng mọi người thoắt cái đã trở thành anh hùng!

Nhưng mà cả vương quốc Áo Lan Đa, người kích động nhất vẫn là Lai Sâm Đặc, ngoài trự việc Kiệt Sâm đạt được chức quán quân trong đại hội Linh Dược Sư ra thì hắn còn biết ở bên cạnh Kiệt Sâm có thêm một vị cường giả Bát giai Đế Linh Sư!

Bát giai Đế Linh Sư! Lúc Lai Sâm Đặc nhận được tin tức thì toàn thân kích động đến kịch liệt run rẩy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.