Bác Tát gật gật đầu, lần này hắn mang đến vài tên huynh đệ trong mạo hiểm đoàn, ngoại trừ Tứ đệ Tạp Lợi Đặc là Linh Sư cấp thấp, còn lại năm đoàn viên, hai tên là Linh sĩ cao cấp, ba tên là Linh sĩ trung cấp, lại cộng thêm chính hắn một Linh Sư trung cấp, thì một Linh đồ nho nhỏ như Kiệt Sâm căn bản không thể tạo nên sóng gió gì.
- Các huynh đệ, xông lên.
Đám người Bác Tát trong bụi cỏ mắt thấy mắt thấy Kiệt Sâm đã đi tới quan đạo bên cạnh dốc núi, lúc này khẽ quát một tiếng, dẫn đầu liền xông ra ngoài.
- Hả? Bác Tát, không tốt!
Bảy đạo thân ảnh thoáng hiện tại khóe mắt của Kiệt Sâm, Kiệt Sâm quay đầu nhìn lại, sắc mặt biến đổi.
Nhận ra đám người Bác Tát, Kiệt Sâm không khỏi biến sắc, không nói một lời, trực tiếp hướng về sơn lâm ở bên cạnh quan đạo chạy đi.
Dùng thực lực bây giờ của hắn, nếu như bị đám người Bác Tát vây quanh, chỉ có một con đường chết.
- Con mẹ nó, tiểu tử này muốn chạy trốn, đuổi theo cho ta.
Thấy Kiệt Sâm quay đầu bỏ chạy, Bác Tát nhịn không được chửi ầm lên, thân hình bỗng nhiên tăng vọt, muốn chặn đứng Kiệt Sâm trước khi hắn vào sơn lâm.
Nhưng mà tốc độ của Kiệt Sâm vượt quá dự kiến của Bác Tát, lại cộng thêm sơn lâm cách quan đạo cũng không xa, thân hình Kiệt Sâm chớp động hai cái đã ẩn vào bên trong sơn lâm.
Vèo, vèo, vèo. . .
Đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-than/2341214/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.