Chương trước
Chương sau
Bác Tát gật gật đầu, lần này hắn mang đến vài tên huynh đệ trong mạo hiểm đoàn, ngoại trừ Tứ đệ Tạp Lợi Đặc là Linh Sư cấp thấp, còn lại năm đoàn viên, hai tên là Linh sĩ cao cấp, ba tên là Linh sĩ trung cấp, lại cộng thêm chính hắn một Linh Sư trung cấp, thì một Linh đồ nho nhỏ như Kiệt Sâm căn bản không thể tạo nên sóng gió gì.

- Các huynh đệ, xông lên.

Đám người Bác Tát trong bụi cỏ mắt thấy mắt thấy Kiệt Sâm đã đi tới quan đạo bên cạnh dốc núi, lúc này khẽ quát một tiếng, dẫn đầu liền xông ra ngoài.

- Hả? Bác Tát, không tốt!

Bảy đạo thân ảnh thoáng hiện tại khóe mắt của Kiệt Sâm, Kiệt Sâm quay đầu nhìn lại, sắc mặt biến đổi.

Nhận ra đám người Bác Tát, Kiệt Sâm không khỏi biến sắc, không nói một lời, trực tiếp hướng về sơn lâm ở bên cạnh quan đạo chạy đi.

Dùng thực lực bây giờ của hắn, nếu như bị đám người Bác Tát vây quanh, chỉ có một con đường chết.

- Con mẹ nó, tiểu tử này muốn chạy trốn, đuổi theo cho ta.

Thấy Kiệt Sâm quay đầu bỏ chạy, Bác Tát nhịn không được chửi ầm lên, thân hình bỗng nhiên tăng vọt, muốn chặn đứng Kiệt Sâm trước khi hắn vào sơn lâm.

Nhưng mà tốc độ của Kiệt Sâm vượt quá dự kiến của Bác Tát, lại cộng thêm sơn lâm cách quan đạo cũng không xa, thân hình Kiệt Sâm chớp động hai cái đã ẩn vào bên trong sơn lâm.

Vèo, vèo, vèo. . .

Đi theo Kiệt Sâm là bảy bảy thân ảnh như thiểm điện trước sau lướt vào sơn lâm, đi đầu tiên chính là hai người Bác Tát và Tạp Lợi Đặc.

- Còn nói mạo hiểm đoàn Cuồng Lang tại sao không có động tĩnh, nguyên lai đánh chủ ý tới chính mình.

Giờ phút này Kiệt Sâm đã sớm giải trừ trọng lực hạn chế trên người, thân hình trong núi rừng không ngừng chớp động, Kiệt Sâm nhìn qua đám người Bác Tát theo sát phía sau mình, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

Xuy xuy Xùy~~. . .

Một tia linh lực dưới chân Kiệt Sâm phun ra, thân ảnh của hắn linh hoạt như là một con báo trong núi rừng, rất nhanh, rất mạnh.

- Con mẹ nó, tiểu tử này như thế nào chạy nhanh như vậy, sớm biết tiểu tử này còn chiêu chạy thì lão tử đã mai phục bên cạnh sơn lâm này hai người.

Bác Tát theo sát sau lưng Kiệt Sâm chửi ầm lên.

Bác Tát sử dụng toàn bộ sức mạnh, lại chỉ có thể theo sát sau lưng sau lưng Kiệt Sâm, ở bên cạnh hắn còn đi theo Tạp Lợi Đặc, Tạp Lợi Đặc tại mạo hiểm đoàn Cuồng Lang tên là Lợi Lang. Tu luyện là linh lực Phong thuộc tính, mạnh nhất chính là tốc độ, tuy rằng chỉ có Linh Sư cấp thấp, nhưng nếu toàn lực thi triển thì tốc độ có thể so với Bác Tát, mà Bác Tát cùng Tạp Lợi Đặc mang đến năm đoàn viên, giờ phút này đã bị bỏ lại phía sau.

Hiện giờ đã là buổi chiều, còn có một thời cơ chính là chạng vạng tối, ánh mặt trời bắt đầu xuống núi, cành lá cành lá rậm rạp ở sơn lâm chính là vật che chắn tuyệt hảo.

PHỐC PHỐC!!

Linh lực trong cơ thể Kiệt Sâm kiệt lực vận chuyển, đại lượng linh lực từ dưới chân bùng ra, Quỷ Bộ né tránh liền chui vào một lùm cây um tùm.

- Ta kháo, tiểu tử kia đâu?

Bác Tát cùng Tạp Lợi Đặc dừng bước trước lùm cây rậm rạp, ánh mắt dò xét trong sơn lâm.

- Tiểu tử kia nhất định vẫn còn ở gần quanh đây, chúng ta đuổi theo sát ngay hắn như thế, hắn chạy không được xa đâu.

Âm thanh của Tạp Lợi Đặc lạnh lùng nói, hai người phân tán ra phụ cận lùm cây tìm Kiệt Sâm.

Cách đó không xa, tại một bụi cỏ cao lút đầu người, Kiệt Sâm che dấu che dấu thân hình lạnh lùng nhìn chăm chú Tạp Lợi Đặc đang tới gần mình. Linh lực trong cơ thể vận chuyển, khóe miệng dĩ nhiên mang theo một tia cười lạnh.

- Muốn chặn giết ta, như vậy, thì nhìn xem, đến tột cùng ai là người thợ săn, ai là con mồi!

Kiệt Sâm híp mắt lại, trong ánh mắt toát ra quang mang khiến cho Tạp Lợi Đặc chú ý, linh thức tinh tế tỉ mỉ lúc này khuếch tán cảm giác hết thảy cảnh vật chung quanh.

Tạp Lợi Đặc cùng Bác Tát không ngừng di chuyển về phía trước tìm kiếm, bởi vì hai người tìm tòi phương hướng khác nhau, khoảng cách hai người do ngay từ đầu dựa vào cùng một chỗ trở nên càng ngày càng xa, bất quá thủy chung bảo trì khoảng cách tầm hai trăm thước.

Nhìn Tạp Lợi Đặc hướng về chính mình tìm tòi, chỉ cách mình chỉ có 10m, Kiệt Sâm đem linh lực toàn thân thu liễm lại. Đối mặt với Tạp Lợi Đặc thân là Linh Sư đê cấp, linh lực ba động chung quanh cũng có thể sẽ làm cho đối phương phát giác.

Tám mét!

Năm mét!

Khoảng cách Tạp Lợi Đặc tới chỗ Kiệt Sâm càng ngày càng gần, cả người Kiệt Sâm co rúc ở cùng một chỗ, giấu ở lùm cây. Hắn nhắm hai mắt lại, tất cả đều linh lực đều thu liễm, chỉ đem linh thức phóng xuất ra một bộ phận để quan sát, còn thân người như là một tảng đá lù lù bất động.

Khoảng cách năm mét tuy rằng rất gần, nhưng là đối phương vẫn có khả năng kịp phản ứng, không có tuyệt đối nắm chắc trước, Kiệt Sâm chắc chắn sẽ không đơn giản xuất thủ.

2m rồi!

- Con mẹ nó, tiểu tử này đến cùng trốn ở đâu vậy?

Xa xa truyền đến âm thanh chửi mắng của Bác Tát.

- Chính là lúc này!

Con mắt Kiệt Sâm lập tức mở ra, cả người như một đầu ác lang nhanh như thiểm điện, đại lượng linh lực quán thâu vào nắm tay phải trong chốc lát mạnh mẽ đánh ra một quyền.

- Băng Quyền, bạo!

Kiệt Sâm trợn mắt, trong không khí truyền đến một tiếng xé gió kịch liệt.

- Không tốt!

Kình phong mạnh mẽ lướt qua phần gáy của Tạp Lợi Đặc, trong lòng Tạp Lợi Đặc cả kinh, thân hình tại đột nhiên vội cúi xuống.

Phanh!!!

Thân hình Tạp Lợi Đặc cho dù tránh mau nữa cũng không nhanh bằng tốc độ xuất quyền của Kiệt Sâm. Trong tiếng nổ vang, linh lực phòng hộ phía sau lưng Tạp Lợi Đặc lập tức bị phá vỡ, một cỗ sức lực cực lớn trùng trùng điệp điệp đập thẳng vào phía sau lưng của hắn, chui vào trong cơ thể Tạp Lợi Đặc. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Phốc phốc!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tạp Lợi Đặc cuồng phun ra, trong mắt Tạp Lợi Đặc trước khi ngã bay ra ngoài hiện lên một xảm xúc không thể tưởng tượng nổi:

- Không có khả năng!!!

Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được phá vỡ linh lực phòng hộ chính mình chính là linh lực cấp bậc Linh đồ. Nhưng mà, cấp bậc chính là linh lực cấp bậc Linh đồ làm sao có thể phá vỡ linh lực phòng hộ cấp bậc Linh Sư của chính mình.

Hống!

Kiệt Sâm không ngừng chuyển động, trong miệng quát lớn một tiếng, linh lực dưới chân dâng lên hung hăng đạp vào người Tạp Lợi Đặc.

Tạp Lợi Đặc lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, hai tay rất nhanh vỗ trên mặt đất, nguyên bản thân thể đang rơi xuống đất đột nhiên nhảy mạnh lên, đồng thời một quyền đánh về phía trước.

"Hô! " "Hô!"

Hai tiếng xé gió kịch liệt vang lên, oanh một tiếng, một đạo thân ảnh ầm ầm đụng vào Tạp Lợi Đặc, lập tức hai người tách đi ra.

Khụ khụ!!

Thân thể Tạp Lợi Đặc trùng trùng điệp điệp nện vào trong lòng đất, bụi đất văng khắp nơi, khóe miệng ứa bọt máu ra, ánh mắt kinh hãi trợn trừng lên nhìn về phía trước, một kích vừa rồi dĩ nhiên bị Kiệt Sâm đánh nát.

Hai người giao thủ phát sinh vẻn vẹn chỉ trong mấy giây, Tạp Lợi Đặc thân là Linh Sư đê cấp bị Kiệt Sâm đánh gục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.