Chương trước
Chương sau
Kiệt Sâm gật đầu.

Thật ra kiếp trước Kiệt Sâm đã thâm nhập không biết bao nhiêu cánh rừng, thậm chí để thu thập Linh Dược tề về phối chế tài liệu, các nơi cấm kỵ trong đại lục hắn đã đều đi qua, kiếp trước trên người hắn luôn mang theo không ít Thánh Linh sư cửu giai, căn bản không cần lo lắng tới tình hình xung quanh.

- Tốt lắm, chúng ta xuất phát thôi.

Lúc này, Lâm Nham là người đầu tiên đi vào tromg sơn lâm…

- Chuyện gì xảy ra? Thế nào đi cả buổi vẫn không thấy một đầu linh thú nào? Ta nhớ kỹ phiến sâm lâm này không hề thiếu linh thú đê giai bình thường đến phá mà?

Kiệt Sâm lúc còn ở học viện cũng đã nghe nói phiến sâm lâm này sở hữu không ít linh thú đê giai, nhưng khi đoàn mạo hiểm của bọn họ tiến vào trong, đi một khoảng thời gian dài như vậy, ngay cả một đầu linh thú cũng không phát hiện ra, Trát Khắc đi chính giữa đội ngũ không nhịn được kêu lên.

Lâm Nham đang đi phía trước liền cau mày, dừng cước bộ lại:

- Mọi người dừng lại tại chỗ nghỉ ngơi đi. Một lát nữa chúng ta sẽ đi vào sâu bên trong sâm lâm để xem.

Đi thời gian dài như vậy, mọi người cũng có chút mệt mỏi, lúc này một đám người tìm lấy một khoảng đát trống nằm xuống, lấy ra lương khô tùy thân và nước của chính mình.

Khi ngồi xuống, sắc mặt mọi người đều tự nhiên quay sang một hướng, nhìn chăm chú vào xung qunah. Ngoại trừ tất cả vũ khí thức ăn nước uống đề ở bên ngoài nhưng thời gian còn lại đều là nắm trong tay.

- Đội trưởng, tình huống này có chút không thích hợp, đi bao lâu xa như vậy rồi, ngay cả một đầu linh thú cũng không có:

- Ba Lạc Khắc ổn định nói.

- Đúng là có chút không thích hợp.

Lâm Nham cau mày, loại tình huống này là lần đầu tiên bọn họ gặp phải, đi dạo một vòng xung quanh nhưng không hề thấy một con linh thú nào, đây là chuyện tình quỷ dị thứ nhất, hơn nữa toàn bộ sơn lâm đều vô cùng vắng vẻ, ngay cả một ít dã thú chim chóc đều không phải loại người. Điều này khiến cho trong lòng hắn nổi lên một tia bất an.

- Chúng ta sẽ đi về phía trước một chút, vào sâu bên trong sơn lâm, sau đó tận lực đi tới nơi nhiều linh thú qua lại. Nếu như trước khi trời tối mà còn không tìm được linh thú, vậy chúng ta rời núi, đi đến bên trấn Khoa Đa bên cạnh Thành Tháp Lâm.

Lâm Nham suy nghĩ một chút rồi lên kế hoạch.

Người mạo hiểm đóng quân trong quán đều rất bình thường, mà linh thú đê giai thường lui tới căn bản không có chút uy hiếp tới tiểu đội Tiểu đội mạo hiểm giả Lưỡi Dao Sắc Bén. Vì vậy người của tiểu đội căn bản không bị uy hiếp chút nào, chỉ là linh thú đột nhiên không xuất hiện như trong tình huống bình thường khiến Lâm Nham nổi lên cảnh giác trong lòng, quyết định buổi tối rời khỏi sơn lâm.

- Trấn Khoa Đa, các ngươi muốn đi trấn Khoa Đa?

Hắn vẫn biết người của tiểu đội Mạo hiểm giả Lưỡi Dao Sắc Bén làm nhiệm vụ chính ở trên núi, hơn nữa bình thường người mạo hiểm sẽ đi tới các trấn nhỏ ven thành đêt tiếp tế, lại không nghĩ rằng địa phương bọn họ đi lại là trấn Khoa Đa, trong trí nhớ của Kiệt Sâm, đây cũng chính là tiểu trấn mà cha hắn ở đây.

- Đúng vậy, có gì sao?

Thấy bộ dáng kinh ngạc của Kiệt Sâm, Trát Khắc nghi hoặc hỏi.

- Nhà của ta chính là ở trấn Khoa Đa, nếu đã như vậy, đến lúc đó ta cùng các ngươi đ trấni Khoa Đa, vừa lúc ta phải về nhà một chuyến.

- Vậy cũng tốt.

Lâm Nham gật đầu:

- Thế thì, nếu ngươi không thể tìm được linh hoàn hợp với mình thì đi theo chúng ta săn linh thú, linh thú bên kia có khá nhiều chủng loại, đến lúc đó ngươi sẽ săn bắt được linh hoàn thích hợp.

Kiệt Sâm gật đầu.

Mọi người nghỉ ngơi một lát xong, thu thập tất cả mọi thứ, lại lần nữa đi sâu vào bên trong sơn lâm.

- A, kia là cái gì?

Mọi người vừa đi về phía trước không được bao lâu, chợt trên mặt đất xuất hiện một vài thứ loạn tao thất bát nhã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Từng bộ thi thể nằm rải rác khắp nơi, tổng cộng có khoảng chừng mười người, trên người bọn họ xiêm y tương đối hoàn chỉnh, cũng không có vết tích cắn xé. Tất cả đều chết ở trạng thái kinh khủng, con mắt trợn ngược nhìn ra ngoài, tựa hồ là gặp phải chuyện gì vô cùng khủng bố, miệng há thật to ra, mà trên người bọn họ không có chút ngoại thương nào.

- Là tiểu đội mạo hiểm giả khác, toàn bộ đã chết!

Đám người Lâm Nham đi tới trước mặt xem, tất cả đều trầm xuống.

- Là lão Kiệt Khắc, còn có Nạp Thập, An Lạc...là tiểu đội mạo hiểm Bá Vương, tổng cộng mười ba người, toàn bộ chết hết, không một ai còn sống.

Ba Lạc Khắc kiểm tra thi thể, sắc mặt âm trầm.

Tiểu đội mạo hiểm Bá Vương của lão Kiệt Khắc cũng là tiểu đạo mạo hiểm Thành Tháp Lâm, tổng cộng có mười ba người, không quá thân thiết với bọn Lâm Nham, nhưng cũng coi như quen biết, bây giờ tất cả đều đã chết hết.

- Xem ra họ mới chết được mấy canh giờ, rốt cục là thứ gì đã giết họ?

Khố Lai Nhĩ dùng ánh mắt sắc bén của mình quan sát xung quanh, nhưng không thấy gì.

- Lão Kiệt Khắc là một Linh sư tam giai trung cấp, hơn nữa thực lực của tiểu đội mạo hiểm Bá Vương cũng không yếu, muốn giết chết toàn bộ bọn họ, chí ít phải là một con Linh thú tam giai cao cấp mới có thể, nhưng trong khu rừng này sao lại có thể xuất hiện Linh thú tam cấp.

Lâm Nham ánh mắt lóe tinh mang, tiếp tục nói:

- Quan trọng hơn là, ta đã kiểm tra qua, trên người họ không có nhiều vết thương, trừ một người bị đâm xuyên ngực, hai người bị chặt đứt tay, mười người còn lại trên người không có một vết thương nào.

- Thật sự không có một vết thương nào, vậy tại sao họ chết?

Ba Lạc Khắc sắc mặt vô cùng âm trầm, làm mạo hiểm giả săn giết linh thú mấy chục năm nay, thi thể mạo hiểm giả hắn thường xuyên nhìn thấy, nhưng phần lớn đều là bị linh thú xé xác, máu me vương vãi khắp nơi, tình huống quỷ dị giống như bọn lão Kiệt Khắc trên người không có một vết thương nào, Ba Lạc Khắc là lần đầu tiên nhìn thấy.

- Các ngươi nhìn mặt lão Kiệt Khắc, con người lòi ra, cơ mặt vặn vẹo, sắc mặt nâu xanh, giống như trước khi chết nhìn thấy thứ gì cực kì đáng sợ, bọn lão Kiệt Khắc cũng là những mạo hiểm giả giàu kinh nghiệm, là thứ gì đã khiến họ sợ hãi như vậy.

Lâm Nham nhặt hai thanh cự kiếm trong tay hai mạo hiểm giả giơ lên xem xét, lại chuyển ánh mắt sang mạo hiểm giả bị chặt đứt cánh tay và mạo hiểm giả bị đâm xuyên ngực, trên ánh lên một tia nghi hoặc.

- Các ngươi xem, cả hiện trường, chỉ có hai người này cự kiếm trong tay có dính máu tươi, nhưng đều là máu người, trong huyết dịch không có sóng linh lực, không giống huyết dịch linh thú, cánh tay của hai mạo hiểm giả này giống như bị đồng bọn của họ dùng hai thanh cự kiếm chém, vết thương trên ngực người kia cũng vậy, hơn nữa cả hiện trường mặc dù vô cùng lộn xộn, giống như đã trải qua một trận chiến đấu vô cùng kịch liệt, nhưng không hề có dấu hiệu linh thú, cũng không để lại huyết dịch linh thú.

Lâm Nham nhíu mày, chỉ vào hai thanh cự kiếm có máu nói với mọi người, sau đó hướng ánh mắt sang phía Lộ Na:

- Lộ Na, nàng kiểm tra xem những người này có trúng độc hay không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.