Chương trước
Chương sau
Sự tình đương nhiên sẽ không diễn biến theo kỳ vọng của ta.

Liên quân phe địch như tre già măng mọc không ngừng thúc đẩy xâm lược khe sâu, tàn sát chính thức khởi động.

Mặt trời vẫn tỏa sáng chói chang giữa bầu trời bắt đầu ngả về tây. Số thuộc hạ phía sau ta càng ngày càng ít. Có lẽ cũng không bao lâu nữa, tất cả chúng ta sẽ nằm xuống tại nơi này.

Rốt cuộc thì thủ hạ cuối cùng của ta cũng gục ngã, thi thể rất nhanh bị hệ thống quét mất. Ta cười một tràng dài, thúc giục nội công Vân Thiết Sinh dạy, cũng đồng thời vận dụng mật pháp tăng cường công lực trong nháy mắt của phái Tiêu Dao. Dưới tác động của pháp quyết này, ta có thể nâng cao công lực gấp mười lần thường ngày, cái giá phải trả là ta sẽ biến thành một quả bom hẹn giờ, một lúc sau sẽ nổ tan xác mà chết.

Thời khắc ta chém ra nhát kiếm đầu tiên, trong đại quân phía đối diện đột nhiên lao ra một nam tử mặc trường bào màu tím. Hắn chỉ khoát tay một cái, đợt tiến công như vũ bão ngay lập tức đột ngột đình chỉ.

Tiếp sau đó, những binh lính đang sóng vai nhồi kín hạp cốc lại giống như thủy triều rút lui ra ngoài.

Sau khi binh lính đã rút hết ra khỏi hạp cốc, nam tử nọ một thân một mình đi vào, tới trước mặt ta thì đứng lại: “Võ công của ngươi là do ai dạy?”

Trên tay vẫn cầm trường kiếm còn đang nhỏ máu, ta nhìn từ đầu tới chân người vừa tới, tròng lòng ngầm suy đoán thân phận của hắn. Người này không hẳn là đẹp trai, thậm chí chỉ đạt mức trung bình nhưng chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ làm cho người khác cảm nhận được sự trầm ổn, nội liễm như có như không.

Cảm giác áp bách từng đợt theo trên người hắn tỏa ra. Chỉ một cái nhấc tay mà có thể đình chỉ đại quân hàng tỉ người. Hắn tốt cuộc là ai?

“Không có ai dạy, là ta tự học được.” Ta cười khẽ nói.

“Học từ bí tịch?” Tử y nam tử vồn vã hỏi, đánh mất vẻ trầm ổn ban đầu.

“Đúng thế.” Ta gật đầu.

“Bí tịch lấy ở đâu?” Tử y nam càng hỏi càng nóng nảy.

“Có một tên ăn mày chặn đường, ta ngứa tay một kiếm chém chết liền rơi ra một quyển bí tịch. À, còn cả một khối ngọc bội.” Ta không nhanh không chậm tường thuật. Kẻ này không biết là bạn hay thù của Vân Thiết Sinh. Vả lại, Vân Thiết Sinh có vẻ đang trốn tránh một người nào đó, nói không chừng chính là tên đang đứng trước mặt ta đây. Thế thì khả năng bọn họ là kẻ thù càng lớn hơn, ta ngu gì nói thật.

“Cái gì? Ngươi giết hắn?” Trên khôn mặt nam tử áo tím lộ ra một loại biểu cảm rất quái dị, có chút bi thương, có điểm tuyệt vọng nhưng phần nhiều là nghi hoặc. “Ta không tin. Chỉ với thực lực của ngươi làm sao có thể giết được hắn chứ?”

“Có cái gì mà không giết được? Ta lúc đó thấy hắn rơi ra mấy món đồ rất tuyệt liền ngồi xuống lục soát kĩ thi thể hắn, phát hiện ra kinh mạch của người đó đã hoàn toàn đứt đoạn, còn trúng kịch độc ‘Triền miên’. Cho dù trước kia hắn có là một nhân vật phong vân thế nào thì lúc ấy cũng đã phế tới không thể phế hơn, muốn giết hắn dễ như bỡn.” Ta cố ý cười lạnh.

“Hắn trúng ‘Triền miên’?? Ngươi có chắc không?” Cả người nam tử áo tím kia phát run, luống cuống hỏi. Nhìn biểu hiện của hắn có vẻ như không phải kẻ thù của Vân Thiết Sinh, ta lại thử thêm một lần.

“Hơn nữa, khi đó ta tặng hắn một kiếm cũng coi như giải thoát cho hắn. Ngươi không biết chứ, toàn thân tên ăn mày kia đều lở loét, khỏi nói cũng biết kinh khủng thế nào. Chưa hết, hắn thấy ai đều phải dập đầu xin bố thí qua ngày. Đã như thế thì thà chết đi còn tốt hơn.” Ta giả bộ chán ghét nói. Đương nhiên, Vân Thiết Sinh ngay cả trước khi ta đến cũng không đến nỗi chật vật như vậy.

“Cái gì?!!” Biểu cảm trên mặt nam tử áo tím kia lại càng thêm phong phú, phẫn nộ đan xen tuyệt vọng. “Ngươi nói láo! Câm miệng cho ta!” Một chưởng đánh úp về phía ta.

Ta dễ dàng hóa giải đòn tấn công của hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đúng. Ta dĩ nhiên đang nói bừa rồi~”

“Thật sao? Những lời ngươi nói vừa rồi đều là giả? Hắn còn sống? Ngươi có biết hắn hiện đang ở đâu không?” Nam tử áo tím quá đỗi vui mừng. Hàng loạt câu hỏi liên tiếp từ trong miệng hắn phát ra. “Ngươi cho ta biết, cho ta biết đi! Cần gì ta cũng đáp ứng ngươi. Ta có thể lập tức lui binh. Thật đó! Ta không lừa ngươi. Ta là Lôi Tàn Thu, ta có quyền!”

“Bảo ta nói bừa là vì tình trạng khi ấy của hắn vốn còn thê thảm hơn so với lời kể của ta!” Ta chính ra đã suýt nữa phun ra tung tích của Vân Thiết Sinh. Dù sao nhìn người này có vẻ thật sự quan tâm tới hắn nha~ Cơ mà, hắn vừa nói hắn là Lôi Tàn Thu?!??

Lôi Tàn Thu là ai chứ? Là hoàng đế quốc gia nguyên bản của hệ thống đó!!!! Ta từng không hiểu nổi khi Vân Thiết Sinh đưa ta khối ngọc bội nọ lại dặn đi dặn lại bắt ta chờ hắn chết rồi mới được gửi vào kho hàng hệ thống. Giờ thì rõ rồi, vì người đang tìm kiếm hắn là hoàng đế hệ thống. Thái độ của Vân Thiết Sinh khi ấy rõ ràng là không muốn gặp lại Lôi Tàn Thu. Thế nên, ta chỉ có thể đem lời sắp phun ra nuốt trở về, lái sang một nghĩa khác hợp lý.

“Ngươi!!” Biểu tình của Lôi Tàn Thu lập tức trở nên dữ tợn. Hắn liều lĩnh đánh về phía ta. Với thân thủ hiện tại của ta thì hắn làm gì có cơ thành công~ Cư nhiên dám nói cho ta biết thân phận của mình, đây chẳng phải là một miếng thịt béo đưa tận miệng sao? Hắn rốt cuộc là có quan hệ gì với Vân Thiết Sinh? Nghe nói hoàng đế hệ thống cực kì cơ trí, sao giờ phút này trông có vẻ thiểu năng dữ vậy? Lời đồn quả nhiên không nên tin.

Ta tùy tay điểm huyệt hắn, ném người xuống đất. Đại quân phía sau hắn lập tức hoảng loạn kêu to: “Bệ hạ!” Cuối cùng vẫn sợ ném chuột vỡ bình, không kẻ nào dám xông tới.

Một canh giờ nữa mặt trời sẽ xuống núi, nhóm người kia hẳn là đã vào được Bạch Vân quan đi?

Trong không gian bỗng truyền tới tiếng đập cánh quen thuộc, Tiểu Bạch đã trở lại. Điều này chứng tỏ mọi người bên kia đã an ổn. Ta thở dài nhẹ nhõm, lẳng lặng chờ đợi giây phút tử vong. Không còn cách nào khác nữa rồi. Mật pháp của Tiêu Dao một khi đã khởi động thì không thể nghịch chuyển, không thể đình chỉ, dù cho ta có là Y Thánh cũng vô ích.

“Thiết Sinh đang ở đâu?” Thằng cha hoàng đế nằm bên chân rốt cuộc có nhận biết được tình thế của bản thân không thế??? Hắn hiện là tù binh, tù binh đó!!! Là con heo nái ta muốn quát thì quát, muốn giết thì giết đó!!! Hơn nữa, ta rõ ràng còn là kẻ địch của hắn nha, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình nha. Mạng nhỏ nhà hắn còn không biết có giữ nổi hay không, thế mà vẫn còn tâm trí đòi hỏi tung tích Vân Thiết Sinh?

“Ngươi ngậm mồm cho lão tử! Cẩn thận ta làm thịt ngươi giờ!” Ta tức giận đạp mông hắn.

Phía đối diện truyền tới tiếng kinh hô “Bệ hạ!!!” động trời. Chậc, không phải chỉ là một cái đạp vào mông Lôi Tàn Thu thôi sao? Cũng chưa giết hắn nha~ Bọn họ cần thiết phải kích động như vậy, còn dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn ta sao?

“Ngươi sẽ không làm vậy. Ta có thể khẳng định ngươi chính là đồ đệ của Thiết Sinh. Thiết Sinh vẫn chưa chết. Nếu không ngươi đã sớm làm thịt ta rồi.” Lôi Tàn Thu cười tủm tỉm nói, nụ cười kia nhìn thế nào cũng giống một con hồ li già.

“…” -_-||| Ta lộ mánh lúc nào rứa?

“Vừa rồi, khi con bạch điêu kia bay đến, ngươi nhẹ nhõm thở ra một hơi, nghĩa là quân của các ngươi đã an toàn vào Bạch Vân quan. Thế nhưng ngươi lại không giết chết ta. Điều này chứng tỏ ngươi không hề có ý định giết ta. Vì sao? Chúng ta đối địch, ngươi và ta cũng chưa từng có bất cứ giao tình gì. Cách lý giải duy nhất chỉ có thể là ngươi quen Thiết Sinh, hơn nữa mối quan hệ không hề hời hợt. Chính vì thế ngươi mới có thể buông tha cho ta, cũng vứt bỏ những ưu việt lớn có thể có được sau khi ta chết. Lời nói của ngươi từ đầu đã không đáng tin, nên khẳng định những lời nói ra sau đó cũng là nói dối. Ta biết ngươi tên là Yến Trường Không, kỹ năng học được không thiếu chỉ thừa, y thuật cũng là một trong số đó. Hình như ngươi đã đạt tới cấp bậc Y Thánh. Ta nghe ngự y trong cung nói Y Thánh có thể giải được kịch độc ‘Triền Miên’, còn có khả năng giúp người ta nối lại kinh mạch. Vì vậy, trạng huống của Thiết Sinh hiện tại hẳn là rất tốt, bằng không ngươi sẽ không thể bịa chuyện thoải mái như thế.” Lôi Tàn Thu càng nói càng lưu loát. (Beta có lời nhỏ nhẹ: đọc muốn hụt hơi… mụ mẹ ghẻ có cần thiết phải gồm hết vào dài dòng thế lày không!! Còn có, đúng là mẹ ghẻ, tiểu Lãng của ta đâu TT A TT)

Ta đứng chết trân nhìn hắn, không biết phải nói gì hơn. Nếu đã bị nhìn thấu thì đành kệ thôi~ Ta giải huyệt cho hắn. Đây chính là thằng cha tăng xông khi nãy sao? Chẳng lẽ cuộc đối thoại vừa rồi đều là ảo giác của ta?

“Ngươi cho ta biết tung tích của Thiết Sinh đi!” Lôi Tàn Thu từ trong lòng ngực mò ra một khối lệnh bài, trông quen quen, khá giống lệnh bài Thanh Long cho ta… “Chỉ cần ngươi nói cho ta biết hắn ở đâu, ta sẽ tặng ngươi lệnh bài này, giải tán quốc gia hệ thống, cho Thanh Phong Ngân Nguyệt các ngươi một nhà độc đại. Thế nào?”

“Không ổn.” Ta không thèm để ý gạt đi. “Hắn không muốn nhìn thấy cái bản mặt ngươi, nên ta không thể nói cho ngươi biết hắn ở đâu.”

“Vậy sao?” Mặt Lôi Tàn Thu hiện ra thần tình ảm đạm. Thần thái này cũng từng xuất hiện trên mặt Cuồng Ca nha. Cuồng Ca hình như cũng từng đem kiến quốc lệnh tặng người. Mấy tên quốc chủ này sao đều có cái thói này? Cứ như bọn hắn có thâm cừu đại hận với kiến quốc lệnh không bằng ấy.

“Cơ mà… Ta có thể bảo Tiểu Bạch đưa kiến quốc lệnh của ngươi cho hắn. Có lẽ khi thấy thành ý của ngươi, hắn không chừng sẽ tha thứ cho ngươi đó.” Ta vừa quan sát Lôi Tàn Thu vừa nói. Ta muốn xem thử xem vị trí của Vân Thiết Sinh trong lòng người này rốt cuộc có thể tới đâu. Chỉ vì một hy vọng le lói, hắn có dám hai tay dâng cơ nghiệp chính mình vất vả tạo dựng cho kẻ địch hay không đây?

Ta thế mà đã xem nhẹ vị trí của Vân Thiết Sinh trong lòng hắn! Ta cứ tưởng ít nhất hắn cũng sẽ phải do dự một chút. Ai ngờ đâu, hắn không chút chần chờ lập tức ném kiến quốc lệnh cho ta, còn trảm định tiệt thiết (*) nói một tiếng: “Được!” (Beta không nhịn được lên tiếng: Được! Đáng mặt nam nhi Ò v Ó)

Chú thích:

*trảm đinh tiệt thiết: kiên quyết:v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.