Đường Hân dẫn theo Nghiêm Hạo, tùy tiện tìm một quán trọ trong thành thuê một gian phòng.
Ánh mắt phục vụ hơi mập mờ, xác nhận lại với cô: "Chỉ cần một phòng?"
Đường Hân gật đầu, vì tiết kiệm tiền, chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng chút, thuê tạm một phòng.
Trong lòng Nghiêm Hạo cảm khái, chủ tử nhà mình thật sự rất hao tổn tâm cơ, không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội, thế nào cũng muốn tiếp cận anh.
Nằm ngoài dự liệu của anh, Đường Hân cầm chìa khóa mở cửa phòng, quay đầu lại hỏi: "Một người ngủ giường, một người ngủ đất. Ngủ dưới đất anh có ngủ được không?"
Nếu như anh nói không ngủ được, có phải cô sẽ ngủ đất, nhường giường lại cho anh?
Nghiêm Hạo căng mặt nói: "Tôi ngủ trên sàn nhà."
Một đêm bình yên, không có chuyện gì xảy ra.
Mấy ngày sau đó, Đường Hân quả thật làm như những gì cô nói, sáng sớm ở ngoài thành bày sạp bán hàng, đến tối thì thu sạp về quán trọ nghỉ ngơi, đồ ăn đều là thức ăn nhanh.
Đáng tiếc, đợi đã lâu nhưng vẫn chậm chạp chưa gặp được Bá Nhạc biết thưởng thức dược của cô. Ngược lại, bước chân của người đi đường khi đi ngang qua sạp hàng của cô càng lúc càng nhanh.
Biểu tình trên mặt Nghiêm Hạo trở nên nghiêm túc, lên tiếng nhắc nhở: "Điểm tín dụng đã sắp tiêu hết. Có thể cầm cự được hôm nay và ngày mai, nhưng sáng ngày kia thì không còn tiền ăn cơm, ban đêm phải ngủ ngoài đường."
Đường Hân phiền muộn đến không muốn nói chuyện.
Cô sắp phát điên lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-su-cua-tinh-te/170377/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.