Edit by Thanh tỷ
Mười phút đồng hồ trôi qua...
Hai mươi phút đồng hồ trôi qua...
Một giờ trôi qua...
Có người đi vào thành, có người ra khỏi thành, rất nhiều người qua lại đi tới đi lui, nhưng không có ai mua.
Ngẫu nhiên có người hiếu kỳ dừng bước lại quan sát hộp trúc, trông thấy bên trên vải trắng viết "ba trăm điểm tín dụng", sắc mặt đều thay đổi. Tố chất tốt một chút thì trong lòng chửi thầm một câu, tố chất kém thì trực tiếp mắng ra tiếng, đa số đều là: "Muốn tiền đến điên rồi!"
Nghiêm Hạo thấy sắc mặt Đường Hân đen đi, rầu rĩ không vui, đành an ủi cô: "Tôi đi săn dã thú về, tối nướng ăn."
Mặc dù khi còn bé trải qua rất khổ cực, nhưng sau này y thuật có thành tựu, mỗi ngày đều được người vây quanh, nào có chuyện cô chủ động ra ngoài bán dược phẩm nhưng lại bị người ta xem nhẹ không thèm để ý đến như này? Huống chi cô còn bán phá giá!
Đường Hân oán hận nó: "Chưa từng thấy qua một đám người không có mắt như vậy."
Dược sư không có danh tiếng, thuốc không có ngày sản xuất hay hạn sử dụng, không có giấy chứng nhận chất lượng đạt tiêu chuẩn, sản phẩm ba không, giá cả còn cao, đổi lại là ai cũng không dám tùy tiện mua. Có lẽ giá cả tiện nghi một chút còn có người thử mạo hiểm một lần để bị lừa mà mua.
Trong lòng Nghiêm Hạo nghĩ như vậy nhưng mặt băng không thay đổi, gật đầu nói: "Ừ, do bọn họ không tinh mắt."
Đường Hân không hiểu sao cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-su-cua-tinh-te/170375/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.