Edit by Thanh tỷ
Sau khi Đường Tịnh nhìn thấy Nghiêm Hạo người thật thì ngẩn ngơ rời đi.
Đường Hân cười nói: "Sức quyến rũ không nhỏ nha. Lại một người nữa bị anh làm cho say mê."
Mặt Nghiêm Hạo căng cứng: "Bát tiểu thư nói đùa." Anh ta hoàn toàn không cảm thấy đây là lời khen ngợi đáng tự hào.
Đường Hân nhướn mày: "Thập đệ không ở đây thì anh không gọi tôi là 'chủ nhân' nữa?"
Nghiêm Hạo mím chặt đôi môi. Gọi chủ nhân gì gì đó, anh ta không nói ra được. Suy nghĩ một chút, từ trong miệng anh phun ra hai chữ: "Chủ tử."
"...Tùy anh vậy." Đường Hân đứng lên, không nghĩ tới đã trò chuyện với Đường Tịnh lâu như vậy. Lại nói tiếp, lúc đầu gặp gỡ Đường Tịnh, muội ấy đùa giỡn chút tâm cơ, ở trong lòng cô trực tiếp dán cho Đường Tịnh cái nhãn "cô gái tâm cơ". Không nghĩ tới, kỳ thật con người muội ấy cũng không tệ lắm.
"Nên tìm quản gia đến kho hàng rồi. Còn một đống lớn đồ vật đang chờ được chọn đó." Đường Hân mới vừa muốn ra ngoài, một cây đao chợt chém về phía cô. Đường Hân quay đầu vội tránh, bị cắt đứt mất mấy sợi tóc.
"Đường Ninh Nhất, cậu nổi điên cái gì?" Đường Hân giận dữ. Vừa rồi nếu như không phải cô né tránh đúng lúc, kết quả ra sao khó mà nói trước.
"Muốn mạng của chị." Đường Ninh Nhất đỏ mắt, một đao chém tới.
Cậu ta nhờ quản gia chuyển cho cha mấy lời, hy vọng cha sẽ vì cậu ta làm chủ. Ai biết quản gia chạy đến trước mặt lắc đầu nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-su-cua-tinh-te/170371/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.