Việc này chỉ làm tăng thêm cơn thịnh nộ của Công tước Mirel.
“Giờ thì con còn bày trò gì nữa đây?!”
Cơ thể tôi vô thức rung lên khi nghe thấy một giọng nói như sấm sét. Erno Etam như nhận thấy ngôn ngữ cơ thể, liền ôm tôi.
“Con gái con sợ rồi đấy, cha hãy hạ giọng xuống.”
Ui không.
Đừng làm cho mọi người ở đây ghét tôi!
Tôi vội vàng lắc đầu, vặn eo, duỗi tay ra sau lưng.
“Không! Aylin không sợ ông chút nào! Ông rất tuyệt!”
“…Ngươi vừa nói gì?”
“Ông không có đáng sợ…”
Không, ông ấy thực sự rất đáng sợ.
Tôi vừa được ôm bởi tên tâm thần điên loạn trước ông già vạm vỡ tỏa ra sát khí.
Tôi toát mồ hôi đầm đìa, cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng.
Nhưng tôi là một người Hàn Quốc cũng như một doanh nhân, tôi luôn che giấu cảm xúc của mình với mọi người và chỉ trả lời bằng “Có”, “Hiểu rồi”, “Được rồi!” và “Không sao!”.
Tôi dồn sức lực trên đôi má đang run rẩy của mình và cười thật tươi.
Nói chung cuộc sống xã hội là nói những điều xảo trá, giống như bây giờ.
“Ông ơi… ông đừng giận nữa…”
Vẻ mặt của tôi khiến đôi môi của Công tước Mirel run lên. Sau đó ông ngừng nói và thở dài.
“…Ta không thể tiếp tục được nữa. Buổi họp mặt năm mới kết thúc tại đây. Mấy người còn lại thì hãy viết báo cáo rồi gửi nó cho ta. Tất cả các ngươi giải tán đi. Còn con, ta sẽ gặp con sau,” Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nuoi-duong-boi-nhung-ke-phan-dien/3460315/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.