*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vu Diêm Phù lau vết máu bên môi, khi thấy gương mặt hắn đã tốt hơn rất nhiều, thì sờ mạch tượng, phát hiện quả nhiên đã bình ổn hơn hẳn, sắc mặt cũng dịu đi: "Ngươi cử động thử xem, cảm thấy thế nào?"
"Ừm" Bạch Đàm theo lời y cử động cơ thể, cảm thấy không còn khó khăn, nhưng cả người lại như kẻ say, từ trên xuống dưới đều lâng lâng khó tả, rồi khi thấy người trước mặt, phút chốc cơ thể liền mềm nhũn, nghĩ thầm muốn kề cận hôn y một chút, làm cả gương mặt nhỏ cũng khẽ ửng hồng, mới vội vã lắc đầu.
“Vừa rồi còn liều mạng cứu Ly Vô Chướng, giờ sao lại ngoan như vậy?” Vu Diêm Phù giật mình, đem chân của thiếu niên nắm trong lòng bàn tay, thấp giọng dò hỏi: "Chẳng lẽ là kế hoãn binh?"
Bạch Đàm hiện tại bị trùng cổ mê hoặc, nào còn tâm trí lo cho Ly Vô Chướng, chỉ si ngốc nói: "Đàm nhi... là luyến tiếc Sư tôn."
Tất nhiên, Vu Diêm Phù vẫn cho rằng hắn lại dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt", nên để phòng ngừa Bạch Đàm trốn, liền phong bế huyệt Khí Hải, mới vuốt ve chóp mũi hắn: "Nếu luyến tiếc ta, thì đừng có nghĩ lại trốn vi sư."
Bạch Đàm mơ hồ gật đầu, vươn đầu lưỡi khẽ liếm ngón tay y.
Tâm Vu Diêm Phù đều bị cái lưỡi mềm mại của hắn câu đi, liền nắm cằm, vuốt ve khóe môi thiếu niên, nhìn thấy cặp mắt phượng long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703750/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.