"Huynh muốn nói cái gì?" Bạch Đàm từ trong kinh ngạc dần tỉnh táo, dùng tay áo lau vết máu trên mặt Ly Vô Chướng, "Ai hại huynh ra nông nổi này! Này là... chú thuật?"
Ly Vô Chướng lắc đầu: "Sư đệ, đệ chớ hỏi nhiều, mau đi đi..."
Bạch Đàm nghiến răng keng két: "Đi đi cái gì? Ai dám động vào người của bản tọa... bản tọa sẽ không tha cho hắn! Huynh nói mau, rốt cuộc là ai làm?"
Môi Ly Vô Chướng khẽ mấp máy, giọng nói khàn đục không giống tiếng người, trong miệng cũng ứa ra máu huyết: " Ta không thể nói... không thể nói! Sư đệ, nghe lời sư huynh, rời chỗ này, đi càng xa càng tốt."
"Ta biết rồi... huynh bị hạ ấn chú không thể nói danh tự." Bạch Đàm bỗng tỉnh ngộ, liền đỡ người tới bên giường, rồi mới vươn tay điểm huyệt trên trán hắn, khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
Bạch Đàm lấy chút nước sạch lau vết máu trên mặt Ly Vô Chướng, rồi mới quay sang nhìn Quỹ Ngư Nhi đang nằm trên giường, thấy sắc mặt dì đã hồng hào, hơi thở vững vàng, trong lòng nhất thời thả lỏng, sau đó, hắn thay một bộ y phục sạch sẽ, mới đi dọc theo hành lang ngoài cửa, tìm cái tên đã xuống tay với Ly Vô Chướng.
Lúc này, đêm đã về khuya, trong Lâu giờ đây tối tăm u ám, trông thực giống một tòa Phật điện hoang phế. Một số người hẳn đã ngủ dưỡng sức cho đại hội võ lâm ngày mai, còn số khác dù có còn thức, thì hoặc là âm thầm luyện công, hoặc là lén lút quan sát kẻ khác, phòng trước tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703741/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.