Bạch Đàm đã sức cùng lực kiệt, dược huyết cũng vừa lúc phát huy hiệu dụng, khiến hắn không còn khí lực giãy dụa, ngẩng đầu, thấy nam tử đang nhìn mình chằm chằm, con ngươi hẹp dài u ám mà loang lổ, như hàm chứa bên trong nỗi xót xa khó nén, khiến hắn không khỏi ngẩn người.
——thần sắc như vậy, giống như cực kì thương tiếc hắn.
Đương nghĩ như thế, đầu hắn lại bị người kia xoa vuốt, giống như đang động viên: "Đừng lộn xộn, ta giúp ngươi trị thương."
Bạch Đàm được vuốt ve thuận mao, khiến cảm xúc bạo liệt trong lồng ngực hắn nứt ra, dâng lên, nức nở thành tiếng, nước mắt cũng không giữ được trực trào, rồi lại cứ không chịu yếu thế, xoay đầu nghiêng sang một bên.
"Nói đi, là ai dám bắt nạt đường đường ma giáo giáo chủ?" Vu Diêm Phù giúp hắn lau nước mắt, thấy hắn cứ nhắm chặt mắt, ngậm miệng không chịu nói, một bộ dáng quật cường, thì ánh mắt y lập tức u ám, cúi đầu, bao trùm lấy môi hắn, cắn chóp lưỡi đẩy dược huyết vào. Dù Bạch Đàm có cắn chặt hàm răng nhưng dược huyết vẫn chảy vào cổ họng, thân thể lập tức mềm nhũn, nghiêng đầu, yếu ớt dựa vào ngực đối phương.
Trong lúc mơ màng, Bạch Đàm cảm thấy có một vật ướt át lạnh lẽo đang di chuyển trên các vết thương, mang theo cảm giác đau nhói, còn kèm theo chút ý ngứa. Tuy cảm giác không quá mãnh liệt nhưng khi vật thể mềm mại di chuyển đến vết thương nơi vai, thì nỗi đau lại khó mà chịu nổi. Hắn rên lên một tiếng, hé mở mí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703738/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.