Nghĩ như thế, Vu Diêm Phù nghiêng đầu, ở bên cổ thiếu niên dán xuống một nụ hôn, thấy hắn vẫn còn chưa tỉnh, thì vươn tay chạm vào Nhiêu Cốt, chỉ cảm thấy cái xương sụn kia như hồ ly lại uốn tới ẹo lui.
Đồng tử y co rụt—— sao lại như vậy, Nhiêu Cốt của hắn vẫn vì y mà xao động?
Tiểu tử này biết rõ Thiên Túc không phải ân nhân cứu mạng của mình, trong lòng nhưng vẫn vương vấn gã?
Chẳng lẽ là vì mấy lần trước y thử trêu chọc hắn, nói ra vài câu “Thích ngươi”, thật sự đã dụ tới tiểu tử này động tâm?
Hay là vì, Nhiêu Cốt có thể cảm nhận được y là người mượn xác hoàn hồn?
Không, việc này không phải là quá huyền bí đi. Sói con tự tay giết chết y, lại nghiền xương thành tro, nhìn thấy ảo ảnh của y cũng là cái dạng tránh như rắn rết, bộ dáng vừa sợ lại vừa hận, làm sao có khả năng sinh tâm quyến luyến chứ?
Nhất định… Hắn thật đã thích cái người mà y giả thành rồi.
Vu Diêm Phù nắm xương sụn nhỏ kia, chỉ thấy nó chuyển động đến thật nhanh, giống như tiểu hồ ly hướng y đòi yêu thương, trong ngực lập tức trào ra cảm giác tức tối, nhưng lại không phải tức vì Bạch Đàm, mà là chính mình.
Ban đầu y vốn định mượn danh ân nhân này để dụ Bạch Đàm vào lòng bàn tay, lại không ngờ thật sự đã dụ được hắn động tâm. Nghĩ tới về sau còn phải dùng lớp da này ở cùng Bạch Đàm, Vu Diêm Phù càng thấy như nghẹn ở cổ.
Không được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703732/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.