“…” Vu Diêm Phù một tay che lại dị trạng ở bụng dưới, một tay bắt lấy cánh tay muốn thăm dò mạch tượng của Bạch Đàm, đầu muốn phát trướng, đã không còn nhịn được nữa, cực kì khó khăn mà phun ra một chữ, “Cút”.
Chữ này vừa mới phun ra khỏi miệng, mặt Bạch Đàm đã đổi sắc. Tựa như vết thương xưa cũ bị người khác lôi ra xé mở, nhất thời đau đến khó nhịn, hắn giơ tay định cho Vu Diêm Phù một bạt tai: “Bằng ngươi mà cũng dám kêu bổn tọa cút?”
Lời còn chưa dứt, một cánh tay khác cũng bị Vu Diêm Phù bắt lấy, lòng bàn tay áp vào má đối phương, chạm qua vầng trán sống mũi, tại môi ngừng trong chớp mắt, định hôn hắn nhưng chỉ lướt qua, rất nhanh đã bỏ xuống.
Tránh tay Bạch Đàm lui về sau một đoạn, Diêm Phù mới đứng lên, nhanh chóng quay lưng lại.
Như chuyện cũ năm đó của thầy trò hai người, cũng chỉ cách nhau một bước chân nhưng là “Chỉ xích thiên nhai”
Thấy đối phương lại có ý muốn trốn, Bạch Đàm bước nhanh về trước một bước, trong lòng mang theo chiến ý, chỉ mong bức người này cùng mình sảng khoái so tài một phen, lập tức dùng “Tru thiên hóa ma chưởng” đánh thẳng vào ngực y. Vu Diêm Phù xoay người né tránh, dùng khuỷu tay tứ lạng bạt ngàn cân ngăn cản cánh tay của hắn, duỗi tay thành chưởng giả lực chụp lên đỉnh đầu.
Thấy y định dụng sát chiêu, Bạch Đàm khẽ rùng mình, không cam tâm đứng ở thế yếu, dùng một chưởng toàn lực nghênh đón, lúc lòng bàn hai người chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703729/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.