“Gã nói, Thiên Túc là quân cờ được Vu Diêm Phù xếp vào Nguyệt Ẩn Cung, là mật thám của y, chỉ nghe y sai khiến.”
“Cái gì?” Bạch Đàm đứng lên, “Mật thám?”
Nếu như y chỉ nghe theo lệnh của Vu Diêm Phù, vậy thì tại sao lại cứu hắn?
Hơn nữa còn ra sức bảo vệ hắn rồi bị Vu Diêm Phù đánh trọng thương, chế thành dược nhân…
Tất cả những chuyện này nghĩ lại không hợp lý.
Bạch Đàm nghĩ mãi không ra, mới nói: “Vậy, dì có biết chút nào về cái chết của Thiên Túc không?”
Quỹ Ngư Nhi lắc đầu: ” Y tại sao chết, ta cũng không rõ, nhưng mà, ta từng nghe Phục Lộc nói, dã tâm của Thiên Túc quá lớn, thân là một quân cờ được xếp vào Nguyệt Ẩn Cung, lại vọng tưởng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bò lên vị trí Cung chủ, là kẻ hai mặt, ăn cây táo rào cây sung, có chết cũng không đền hết tội.”
Hắn nhớ lại những lời hứa hẹn của người kia lúc dẫn hắn đi, cảm giác người kia vững vàng ôm hắn vào lòng, nghe tiếng vun vút khi mũi tên nhọn của người kia bắn ra, khi y ngã xuống máu văng tung toé trên người hắn, tất cả đều rất thật.
Nhưng tại sao Phục Lộc lại nói y là người hai mặt? Đến cùng là có âm mưu gì?
Phân tích càng sâu, Bạch Đàm càng nghi hoặc.
Y là mật thám của lão ma đầu, vậy chẳng lẽ, năm đó y cứu hắn, là do lão ma đầu ra lệnh?
Ý niệm này vừa mới nhảy ra, đã quấy nhiễu lấy hắn không yên, sau lưng cũng chợt đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703727/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.