Giờ sửu, ngày hôm sau
Lúc này, chính là vừa lúc trời tờ mờ sáng thiên địa tối tăm. Dưới màn đêm, đại mạc rộng lớn như một mảng biển cát dài mênh mông vô tận, cuồn cuộn bắt đầu dậy sóng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt mạng người.
Một đoàn lạc đà lộng bạc chậm rãi đi trong sa mạc, chuông đồng va chạm vào nhau, phát ra từng tiếng “Leng keng”, “Leng keng”, quyện vào trong gió xa xăm tựa như tiếng chuông báo tang đòi mạng, đặc biệt lạnh lẽo thê lương mà quỷ dị.
Lạc Đà trong đoàn đội toàn thân mạ vàng, trên cái bướu có đặt một cỗ kiệu lớn, có người nhạc công quần áo loè loẹt giờ đã mơ màng dựa vào lan can ngà voi, nghiêng trái ngã phải, còn trong kiệu Ba Tư diễm cơ cũng vừa tỉnh giấc.
Bị An Tức Hương nồng nặc xông đến thở không nổi, nàng không nhịn được mà vén lên mành trướng bằng da nặng nề, mắt buồn ngủ mơ màng dõi ra bên ngoài, nhìn xa xa là một mảnh sóng cát cuồn cuộn uốn lượn nối tiếp ở vùng biên cương xa lạ.
Chính là lúc đang nghĩ vẩn vơ, nàng thoáng nhìn thấy một vệt đen nhoáng tới trước mặt.
Trong giây lát, rồi lại không thấy. Phía sau bất ngờ vù tới một tiếng gió, vừa quay đầu, đã đối diện với đôi mắt đẹp lấp lánh. Nàng mở miệng muốn kêu, nhưng người kia chỉ khẽ mỉm cười, đã trấn an tinh thần của nàng.
Thiếu niên vươn tay đem “Nhuyễn ngọc ôn hương” ôm vào lồng ngực, ngón tay trỏ đặt trên môi nàng: “Xuỵt…Mỹ nhân ngoan.”
Nữ nhân dị tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703708/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.