Bạch Đàm giơ tay, đánh cái “bốp” vào mặt y: “Làm càn!”
Hắn lớn lên quá mức thanh diễm, thư hùng khó phân biệt, lại còn luyện tập mấy năm mị thuật, nên không tránh được mấy câu giang hồ đồn đãi như “Yêu nô”, “Luyến sủng”, cùng mấy từ này đứng chung một chỗ, bởi vậy đặc biệt ghét cay ghét đắng người khác đề cập tới tướng mạo của mình, dược nhân này ngay trước mặt đâm vào chỗ đau của hắn, kêu hắn làm sao không buồn bực đây?
“Chủ nhân… Thứ tội.”
Thấy dược nhân nằm sấp xuống đất, Bạch Đàm giơ chân nâng cằm y lên, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào con ngươi của y, bàn tay hướng xuống phía dưới tìm kiếm, hung thần ác sát nói: “Ngươi lần sau mà còn dán tùy tiện mạo phạm bản tọa, bản tọa đem ngươi thiến——chặt món đồ chơi này đem đi nấu canh tẩm bổ.”
Vu Diêm Phù rên lên một tiếng, bụng dưới lập tức căng cứng.
Ngón tay Bạch Đàm phút chốc cứng đờ, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, buông tay ra, dùng sức tát làm đầu y lệch qua một phía, cúi người định hút một ngụm máu, nhưng tầm mắt lại lơ đãng nhìn về phía Đàn Không, phát hiện sợi dây đàn vốn đã đứt đoạn giờ từng sợi đã được thay thế bằng tóc bạc, không khỏi sững sờ.
Hắn dùng tay vân vê dây đàn màu trắng, “Ngươi…cái này là ngươi làm?”
Vu Diêm Phù trong lòng cười lạnh, sư phụ bị ngươi dày vò thành thế này, còn nhìn được nữa sao? Gật gật đầu: “A Si rảnh rỗi, nên giúp chủ nhân sửa đàn, tay A Si vụng, chủ nhân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703706/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.