Bác sĩ Lý nói: "Hầu hết mọi người đều có lúc buồn phiền, nó là một loại cảm xúc có thể tự điều chỉnh, nhưng trầm cảm thì khác, đó là một loại bệnh, phải đi đến bệnh viện kịp thời để điều trị."
Nói về trầm cảm, từ đầu tiên lóe lên trong đầu Lương Dược là tự sát, cô vô cùng lo lắng nói: "Ý của anh là Sở Trú đang bị trầm cảm sao?"
"Không." Bác sĩ Lý liếc nhìn Sở Trú đang im lặng ngồi bên cạnh cô, "Tâm trí của bạn trai cô so với cô nghĩ vững vàng hơn rất nhiều, về việc này cô có thể yên tâm."
Lương Dược cáu kỉnh, "Vậy đang êm đẹp mà anh nói đến bệnh trầm cảm làm gì?"
Bác sĩ Lý cười nói, "Chỉ là để làm cho hai người đề phòng một chút, lúc nào cũng duy trì tâm lý lành mạnh."
Lương Dược không muốn nghe những lời mơ hồ này, "Vậy rốt cuộc Sở Trú có chuyện gì?"
"Sau khi tôi phán đoán sơ bộ, cậu ta chỉ là mắc phải một chứng rối loạn lo âu thông thường." Bác sĩ Lý nói, "Nguyên nhân của căn bệnh là do cô, hai người cứ nói chuyện đi, ở cùng cậu ta nhiều chút, vài ngày là ổn thôi... không, tôi nghĩ là hiện tại cậu ta đã ổn rồi, vừa rồi hai người ở trong phòng làm cái gì vậy? Trông cậu ta như biến thành một con người khác, mặt đầy xuân phong đắc ý."
Lương Dược nghe xong liền nghiêng đầu nhìn về phía Sở Trú, vẻ mặt của anh rõ ràng là vẫn như bình thường, bình lặng như nước, không có gợn sóng, cũng không có tí nét cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-ngot-thuoc-ngot/787426/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.