Đột nhiên một chàng trai với thân hình cao lớn xông vào lớp học, mặc dù đang mặc đồng phục học sinh nhưng nhìn chẳng giống học sinh một chút nào cả, gương mặt góc cạnh của anh ta đầy vẻ dữ tợn, giống như vừa mới đi cướp ngân hàng về vậy, dù sao cũng chẳng giống người tốt. 
Anh ta rõ ràng là nhắm vào Lương Văn mà đến, cũng không biết Lương Văn vốn là một cô gái mềm yếu điềm đạm nho nhã như vậy đã đắc tội gì với anh ta. 
Cả lớp im phăng phắc, không một ai dám lên tiếng, sợ rằng sẽ rước họa vào thân, lớp trưởng dẫn theo một vài nam sinh lén lút từ cửa sau chuồn ra ngoài tìm giáo viên. 
“Anh có ý gì?” 
Sở Trú nhìn La Mục, mắt nhíu lại, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, gằn từng chữ hỏi: “Tôi không biết cô ấy là ai là ý gì?” 
“Cái này không phải đã rõ ràng rồi sao.” La Mục hất tay của anh ra, cười nhạt một tiếng, anh ta vô cùng khó chịu khi nghe Lương Dược theo đuổi một người con trai, bây giờ lại thấy một tên công tử bột đang ngồi cạnh cô, càng không kiếm chế được cơn tức giận, lập tức muốn nói ra chân tướng: “Người ngồi bên cạnh cậu vốn không phải…!” 
Anh ta vẫn chưa nói hết lời, một cuốn sách dày đã bay vào mặt của anh ta. 
“Ai…” La Mục trừng to mắt, vừa mở miệng ra, một quyển sách khác lại ném tới, lần này trực tiếp đập vào chính giữa trán, đập trúng vào đầu của anh ta. 
Mọi người sững sờ, chỉ nhìn thấy Lương Dược lạnh lùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-ngot-thuoc-ngot/787382/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.