Edit: Thỏ
Beta: Ruồi Lai Muỗi
Không khí yên tĩnh của tiệm sách chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ, ánh mắt của mọi người từ sách vở của mình chuyển sang lén lút nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang đứng trước quầy.
Tóc của cậu thiếu niên được cắt ngắn, gương mặt nghiêm nghị, khí chất lạnh lùng. Anh rũ mắt xuống nhìn về phía Lương Dược, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, chỉ có thể cảm nhận được hương vị lười nhác và tự phụ.
Anh vừa bước đến lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Những cô gái xung quanh cầm sách len lén nhìn, hưng phấn mở miệng: "Các cậu nhìn nam sinh mặc đồng phục đằng kia đi, có phải đẹp trai quá không?"
"Mau tận dụng thời cơ lại thêm bạn bè người ta đi!"
"Mình có cảm giác hình như đã gặp cậu ta ở đâu rồi thì phải..."
Mọi người bàn tán thì bàn tán, nhưng cũng không một ai dám tiến đến để bắt chuyện mà chỉ dám vụng trộm nhìn qua. Hàn khí của cậu thiếu niên ấy tỏa ra quá lớn, vẻ mặt lại lãnh đạm, mang lại cho người ta cảm giác không nên đến gần.
Nhưng việc này không bao gồm Lương Dược, cô không biết xấu hổ cũng như chưa từng biết ngượng ngùng là gì. Khó được dịp gặp được một soái ca như vậy, chi bằng thử đùa giỡn người ta một chút!
"Chàng trai à, có thể add Wechat được không?" Lương Dược chống cằm, cười mỉm nhìn anh.
Ánh mắt Sở Trú lướt nhìn qua gương mặt xinh đẹp của cô, bình thản mở miệng: "Không!"
"Vì sao vậy?"
"Điện thoại hết pin rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-ngot-thuoc-ngot/251413/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.