Edit: nnttrang
“Tân nương tử lên kiệu..” Hỉ nương nhà Tín gia phất khăn đỏ hô lớn, cùng mấy phụ nhân đi vào dẫn nàng lên kiệu.
Tín Triều Dương mỉm cười đi theo, bước qua một hàng dược sư như hổ rình mồi, đi đến trước mặt chỗ Cố sui gia.
Cố Hải một thân là sam bào mới, đã là phụ thân của hai đứa nhỏ, lại để râu như đa số quan viên khác, lại có kinh nghiệm lịch lãm một thời gian dài, càng ngày càng trở nên lão thực, trầm ổn.
Hắn nhìn Tín Triều Dương từng bước đi đến, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, vui mừng vì muội muội cuối cùng không trải qua cảnh cô đơn lúc tuổi già, lại có chút khổ sở vì không nỡ.
Tín Triều Dương tiếp lấy một ly rượu, hướng Cố Hải kính một cái, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Một bụng đầy những lời muốn nói trong Cố Hải hóa thành một quyền, đấm lên vai Tín Triều Dương.
“Quê mùa như vậy a..” Phía sau lưng Cố Hải có người lên tiếng.
Cố Hải cũng không quay đầu lại, thúc khuẩy tay vào người Cố Ngư một phen.
Cố Ngư một thân sam bào màu tím phẳng phiu, chân mang một đôi hài tuyết trắng, cũng không để râu như Cố Hải, mà là giữ khuôn mặt trắng nón, phong độ tri thức thoát ra từ cốt cách của hắn, nhìn qua phong tư tuấn tú, không mang theo một tia khói lửa.
Đương nhiên, người hiểu biết đều không ai dám cho rằng hắn là cái gối thêu hoa, Quốc Tể giám Tể Tửu ở tuổi hai mươi lăm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381411/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.