Edit: nnttrang
Mùng chin tháng sáu năm thứ năm Triệu Hi, sau khi tiếng chuông Cảnh Dương vang lên, tất cả trên dưới Đại chu thương tiếc tiễn đưa vị hoàng đế của họ, bang hà tại Càn Thanh cung,, hưởng thọ 60 tuổi.
Những tiếng khóc than đi xa dần, Văn Quận Vương chỉ cảm thấy thân thẻ chính mình ngày càng nhẹ, nguyên lai đây chính là chết sao.
Trước mắt hắn hiện lên những khuôn mặt cùng những sự việc quen thuộc trong đời, giống như đag nằm mơ, nhưng mà, nhân sinh vốn như mộng.
Hắn là một đứa con cả không được sủng ái,ngay cả vị trí thừa kế trong lương lai cũng bị lung lay, đột nhiên một ngôi sao may mắn chiếu đến, trở thanh Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh của Đại Chu.
Quả thật giống như trong mơ, trong giấc mộng này hắn trải qua những thăng trầm mất mát, trải những khoái ý nắm quyền thiên hạ, cũng nếm mùi vị cô đơn đau khổ, bách vị tạp trần, khó nói nên lời, toàn bộ đều đã kết thúc.
Bất luận ngươi là ai, cuối cùng cũng chỉ còn là một nắm đất.
Thiên địa bất nhân
Dĩ vạn vật vi sô cẩu
(Thiên địa không thiên vị bất kì ai, coi tram họ như một cọng rơm con chó)
Ánh sáng trước mắt càng lúc càng rõ, thân thể hắn không cảm thấy nhẹ đi, mà ngược lại ngày càng nặng nề, bắt đầu trụy xuống.
Đây là chuyện gì? Nhiều năm nắm quyền thiên hạ đã luyện cho hắn hỉ hộ bất biến, tính tình dù có đứng trước Thái Sơn vẫn bình tĩnh vô ba, phát hiện dị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381407/chuong-232-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.