Edit: QR2
Cố Gia trên đường Bình Dương là một tiểu trạch, mặc dù nhà không lớn nhưng có khu vườn thiết kế tinh xảo, là nơi hưởng thụ thanh nhàn mà Cố phu nhân thích nhất, nơi này không có nhiều phòng lắm, diện tích lớn nhất là một vườn hoa, có mấy cái hồ hình vuông, bên trong trồng đầy hoa sen, đến mùa hè hoa sen nở rộ, bao quanh nơi này là tùng trúc xanh ngắt, hoa sen chập chờn, ngồi ở trong phòng đối diện hồ sen sẽ thu hết cẩm tú phồn hoa vào trong mắt, thật sự khiến thần tiên cũng lưu luyến quên lối về.
Chẳng qua lúc này đúng vào cuối đông, vạn vật tiêu điều, hơn nữa Cố Thận An từ quan về quê cũ, nơi này chỉ còn lại mấy lão bộc, nhìn qua không có hơi người, cực kỳ vắng lạnh.[QR2][diendanlequydon]
Tuyết đọng chưa biến mất ở bên hồ sen, một người trẻ tuổi đang bước chầm chậm đi tới, mặc một bộ y phục bằng lụa đen, tóc dài đen nhánh buộc lên thật cao được cố định bằng một cây trâm dài màu đen, hắn dừng chân lại, quay mặt sang ao nước, nhìn hồ sen còn lưu lại mấy lá sen héo úa, hiện ra gương mặt trắng nõn như ngọc, một trắng một đen vô cùng đối lập, cả người hắn giống như một khối ngọc, không mang theo bất kỳ độ ấm áp nào, từ trong ra ngoài đều lộ ra sự lạnh lẽo.
Một người gia đinh mặc y phục xanh đi nhanh tới đây, cúi đầu khom người nói: "Thiếu gia, tiểu thư đã đến…"
Cố Ngư gật đầu, vừa xoay người đã nhìn thấy bốn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381380/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.