Edit: nnttrang
“Chu Xuân Minh thông đồng với địch phản quốc, hãm hại trung lương, tội không thể tha, toàn bộ trên dưới Chu gia, tróc nã vào tù…”
“..Tất cả, chém lập uy…”
Từng âm thanh bén nhọn vang vọng trong không trung, từng đội cấm quân trùng điệp, trên tay mỗi người là đao kiếm bén nhọn.
“Tiểu thư…” Linh Nguyên biến phạm nhân trong đó, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Hàn quang hiện lên, máu tươi bắn ra tung tóe.
“Tiểu thư?” Giọng nói lo lắng đột nhiên vang lên bên tai.
Cố Thập Bát Nương gắng sức mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên đầu toát một tầng mồ hôi lạnh.
Bóng đêm bao trùm lên phố xá ồn ào náo nhiệt dần cách xa, xe ngựa đang đi vào hai bên đường nhà dân, trong lòng nàng là bánh bao nóng hổi, bên cạnh là Linh Nguyên đang lo lắng nhìn nàng.
Vừa rồi là mơ sao?
Tay nàng không nhịn được chạm lên mặt Linh Nguyên, cảm nhận được độ ấm.
Động tác bất ngờ khiến cơ thể Linh Nguyên cứng đờ trong chốc lát, cảm thấy có chút mất mát khi những ngón tay rời đi.
“Ta vừa mới ngủ thiếp đi sao?” Cố Thập Bát Nương nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, như hỏi như lầm bầm với chính mình, nhìn áo choàng lớn được Linh Nguyên phủ lên trên người mình.
“Vâng..” Linh Nguyên nhỏ giọng nói, chân mày hơi cau lại, “Tiểu thư…quá mệt mỏi rồ..”
Hắn không nên tới đánh xe cho tiểu thư, không nên tham luyến đoạn đường ngắn ngủi trong bóng đêm này.
Hắn nhất tay, xe ngựa tăng tốc đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381290/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.