Edit: QR2
"Tiểu thư..." Linh Bảo lắc tay nàng, nhỏ giọng khẩn cầu.
“Muội không có ca ca, người đó không phải là Linh Nguyên.” Cố Thập Bát Nương cầm ngược tay Linh Bảo, ánh mắt nhìn chăm chú Linh Nguyên: “Ở đây chỉ có Chu thiếu gia.”
Sắc mặt Linh Nguyên trắng bệch, đôi tay nắm chặt.
Vẻ mặt Linh Bảo vẫn mịt mờ, không khỏi quay đầu nhìn ca ca.
Tầm mắt Cố Thập Bát Nương nhìn ngoài cửa, đèn lồng có viết chữ Chu thật chói mắt lay động trong gió thu.
“Trước mặt tiểu thư, vĩnh viễn chỉ có Linh Nguyên.” Linh Nguyên trầm giọng.
Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Linh Nguyên của ta, bị giặc Kim hại cho nhà tan cửa nát, lưu lạc xin ăn, xin hỏi Chu thiếu gia cẩm y ngọc thực có biết nỗi khổ của việc sống đầu đường xó chợ?”
“Linh Nguyên của ta, ước nguyện cả đời, ngựa sắt đao sắt giết giặc báo thù, luyện được một thân công phu thượng thừa, chỉ mong làm tiểu binh cho Diệp tướng quân, xin hỏi vị Chu thiếu gia….”
Nàng vừa nói những lời này vừa ném qua, Linh Nguyên đưa tay theo bản năng, tiếp nhận một chuôi đao nhỏ dài, sắc bén: “Có dám suy nghĩ giết giặc Kim thu hồi lãnh thổ?”
“Linh Nguyên của ta tuy có chút nhu nhược nhưng lại dũng cảm cũng không phải người bạc tình bạc nghĩa, biết rõ người thân lo lắng tìm kiếm lại trốn tránh không gặp…”
“Linh Nguyên của ta tuy có chút hẹp hòi không chịu nổi nhưng biết trung hiếu tiết nghĩa, tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381265/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.