Edit: QR2
Cố Hải đã nói, lần trước giúp đỡ ca ca vào thư viện Vân Mộng, hiển nhiên là do đúng dịp, hơn nữa căn bản người ta không tính nhận lòng biết ơn của ca ca, thứ nhất là do khinh thường, thứ hai người có thân phận địa vị như hắn, coi như nhận lòng biết ơn, cũng phải xem người đó có đủ tư cách hay không.
Có thể tưởng tượng được, nếu như lúc ấy Cố Hải không đậu cống sĩ, Văn Quận Vương chắc chắn sẽ không cho ca ca cơ hội gặp lại, đời này kiếp này bọn họ cũng không có cơ hội gặp gỡ chứ đừng nói là trợ giúp.
Cố Thập Bát Nương nặng nề đập đầu vào thành xe, thở dài.
Thiên hạ này làm gì có tình cảm vô duyên vô cớ, huống chi là người cao quý như Quận Vương.
Lòng nàng trầm xuống, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như Văn Quận Vương có lòng muốn cứu đã sớm cứu rồi.
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Bành Nhất Châm cẩn thận vén rèm lên, đúng lúc đối diện với mắt Cố Thập Bát Nương.
Ông sợ hết hồn: “Sao không ngủ một lát?”
“Bành thúc thúc.” Cố Thập Bát Nương đã không ngủ mấy đêm, hai mắt tràn đầy tơ máu: “Người giúp ta đi hỏi thăm một chuyện.”
Nàng vừa nói vừa nghiêng người qua, nói nhỏ bên tai Bành Nhất Châm mấy câu.
Bành Nhất Châm khó tin trợn mắt.
“Ca ca từng được hắn tiến cử vào thư viện Vân Mộng.” Cố Thập Bát Nương nhỏ giọng nói.
Lúc này Bành Nhất Châm mới giật mình, nhưng lại chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381238/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.