edit: nnttrang
Tào thị từng gặp mặt Thẩm Tam lão gia hai lần, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp người nhà của hắn bao giờ, vào thời điểm quan hệ của Thẩm Tam lão gia cùng Cố Nhạc Vân tốt nhất, nàng có mang nên đi lại bất tiện d.d.lQd, mà phu nhân Thẩm Tam lão gia Triệu thị cũng mang một thân bệnh tật, tự nhiên là tránh không tiếp xúc, sau này bọn họ xa cách dần, phu nhân Thẩm Tam lão gia mất rồi hắn tái giá, bọn họ lại rời Kiến Khang, hoàn toàn không có qua lại.
Vị phu nhân đứng ở đại sảnh, tuổi chừng ba mươi đổ lại, dung mạo xinh đẹp, nhưng vì khuôn mặt lạnh lùng, có vẻ uy nghiêm không dễ thân cận.
Đây chính là Thẩm Tam phu nhân, Tào thị vội vàng đứng lên, nữ nhi từng nói bà bà Thẩm gia ôn hòa từ ái, cả nhà trên dưới chỉ có bà đối với nàng tốt nhất.
“Tào thị ra mắt…” Bà cúi đầu thi lễ.
Thẩm Tam phu nhân vung tay lên, “Không cần nghi thức xã giao.”
“Mời phu nhân ngồi.” Tào thị cúi đầu nói.
Mấy bà vú già ngoài cửa bị khí thế vị phu nhân này chấn nhiếp lấy lại tinh thần, nhanh chóng dọn dẹp những mảnh vỡ của chén trà.
Thẩm Tam phu nhân cũng không có trách cứ, ngồi ngay chính giữa, đến lúc này mới đưa mắt quét về phía Tào thị.
Phụ nhân này cũng chỉ có vậy, bà ta nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.
“Tào thị, ngươi thật to gan.” Chân mày Thẩm Tam phu nhân nhíu lại tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381195/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.