Hắn cắn chắt môi dưới, nghĩ đến nhị thúc công nhìn phụ thân bằng ánh mắt khinh miệt, nghĩ đếnlúc hắn trốn phía sau núi đá, thấy phụ thân trong tiệc rượu bị ngườitrong tộc xa lánh, nghĩ đến ngay cả người hầu quét nhà cũng khinh miệtnói hắn là tiểu phế vật, thời điểm đó hắn là đứa bé bướng bỉnh khôngbiết tiểu phế vật là gì, còn cực kỳ hứng thú chạy đi hỏi phụ thân..
"Tuyệt đối sẽ không!" Cố Hải lặp lại một lần, cắn môi dưới chảy ra máu.
"Ca ca, chúng ta ba người cùng ở một chỗ, mình làm mình ăn, ăn cơm mình làm ra, dù ngày nay gian nan, cũng có thể ở trước mặt người khác đứng thẳng lưng, vì cái gì phải đi nhìn sắc mặt người khác mà làm?" Cố Mười TámNương hít sâu thở một hơi.Nàng nghĩ đến Thẩm gia, một lão nô đã từng nói một câu này, không biết vì cái gì, một câu nhẹ nhàng không có gì lạ lúc này trong đầu nàng lại vang rõ ràng.
"Ai có cũng không bằng chính mình có.." Nàng thì thào nói ra.
"Đúng!" Cố Hải cao giọng " Đúng, chúng ta dựa vào chính mình! Không phải dựa vào họ! Không muốn bọn họ phải bố thí!"
"Ca ca, ngươi phải học tốt, thi đỗ công danh lần tới!" Cố Mười Tám Nương nắm cánh tay hắn nói.
"Được.." Cố Hải nghiêm túc gật đầu, giơ lên quả đấm quơ quơ " Ta muốn trúngcông danh, cho nương làm cáo mệnh phu nhân, xem ai dám coi thường chúngta, tùy ý khi dễ chúng ta!" Hắn nghĩ đến hơn nửa năm này, hắn lo lắngchuyện nhà, tư tưởng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2380943/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.