Mưa xuân tí tách rảrích suốt đêm, sáng sớm, mưa tạnh, Cố Mười Tám Nương cũng mở mắt.Lọt vào mắt là cái trương đình đốt bằng than chì, loại vải màn này...chính làthời điểm nhà họ Thẩm khốn đốn, sinh hoạt không khác bọn hạ nhân.
Sai, không phải Thẩm phủ....
Cố Mười Tám Nương đặt ngang tay bên ngươi, đôi tay không khỏi nắmchặt.Thẩm phủ...cùng nàng đã không có bất kỳ quan hệ nào, nếu có quan hệ thì chính là cừu nhân, không đội trời chung.
"Mười Tám Nương...Mười Tám Nương.." Có người đến đẩy cánh tay nàng, thanh âm mềm mại tràn đầy quan tâm.
Thanh âm đầy quan tâm khiến đầu mũi nàng lại sụt sịt, nước mắt nhất thời chảy ra.
Phụ nhân ngồi trên giường bỗng giật mình "Mười Tám Nương...Mười tám Nươngthế nào? Đầu lại đau sao?" Phụ nhân đưa tay ôm nàng vào lòng, vân vêtrán nàng, vén tóc lên thấy rõ lưu một mảng tím bầm.
Cố Mười Tám Nương dựa sát vào trong lòng của phụ nhân, tham luyến hưởng thụ hương vị quen thuộc.
"Mười Tám Nương..?" Phụ nhân lo âu gọi nàng.
Từ ngày ngã trên núi xuống tới nay, đến lúc hôn mê tỉnh lại, hài tử thay đổi càng thêm âm trầm ít nói, thi thoảng lại phát ngốc.
"Ta không sao.." Đầu nàng cọ xát vào tròng lòng mẫu thân, giọng nồng đậm âm mũi nói.
Cảm thấy vạt áo ướt, trên mặt phụ nhân hiện tia cười lại có tia lo.. "Thếnào lại khóc?" nàng vuốt mái tóc dài đen nhánh oán trách hỏi.
"Nương.." Cố Mười Tám Nương lại một lần gắt gao ôm chặt mẫu thân, cảm nhận mẫu thân tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2380937/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.