Dịch bởi: Em bé Laby
*********
Trần Lôi mười chín tuổi, gương mặt đen đuốc ửng đỏ vì phơi nắng bên ngoài làm ruộng, cô ta bước vào cửa rồi thản nhiên nói: "Tôi muốn mượn mấy cái bát. Hôm nay chú tôi đến đây."
Sơ Vãn cũng đáp: "Đến phòng bếp mà lấy, ở trong tủ chén."
Trần Lôi gật đầu, nói: "Nhà chị có mì trắng à?"
Sơ Vãn: "Mì trắng? Mì trắng ở đâu ra?"
Trần Lôi hơi do dự, nhưng vẫn nói: "Trần Vinh nhà tôi nhìn thấy chị leo lên xe bò của ông Hồ. Chị không phải đi chợ sao?"
Sơ Vãn nghe xong liền bật cười: "Cô có phải nghĩ nhiều quá không? Đi chợ thì có, nhưng tiền đâu ra mà mua mì trắng? Nhìn nhà tôi nghèo như vậy mà vẫn sẽ ăn mì trắng mỗi ngày sao?"
Trần Lôi liếc nhìn Sơ Vãn một chút, rồi nói: "Vậy thì quên đi, tôi vốn còn đang nghĩ rằng, chị cho tôi mượn một ít mì trắng thì tôi sẽ đem qua trả lại chị vài quả trứng."
Sơ Vãn ra vẻ không quan tâm, nhưng gương mặt nhỏ có chút tái nhợt.
Trần Lôi này đặc biệt giỏi trong việc bao biện mọi thứ từ khi còn nhỏ, cô ta không ít lần tìm cách để moi móc mọi thứ từ cô. Khi Sơ Vãn còn nhỏ, cô đã bị lừa không ít.
Loại người đang đi xin ít mì trắng này, ngoài mặt thì nói là "mượn", nhưng thật ra là chưa bao giờ trả lại. Cô ta biết rõ Sơ Vãn da mặt mỏng, sẽ không bao giờ đòi. Mà cô cũng không tìm được lý do để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-hoi-chu-ruot-cua-chong-cu/3272017/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.