Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 ChÆ°Æ¡ng 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147
Chương sau
Hôm đó về đến nhà, Thần Phong liền nằm ngay xuống sopha rồi đặt tay lên trán tự hỏi tại sao hôm nay bản thân mình lại tốt đến vậy, lo lắng cho một người là việc cả đời hắn chưa từng nghĩ tới vậy mà có một cô gái khiến hắn chăm sóc đến thế. Cô cũng về nhà thay đồ, ăn cơm rồi theo hướng dẫn của hắn xoa bóp chân mà chân cô giờ cũng đỡ hơn nhiều. Hắn cũng không tệ đến mức kì lạ như cô đã nghĩ. Tối hôm đó, cô thay đồ rồi đến Rouge vì là ngày đầu nên cô muốn đến sớm một chút. Tầm sáu giờ là cô đã có mặt tại Rouge, và giờ làm của hầu hết các nhân viên ở đây là từ sáu rưỡi đến mười giờ, đó là không tính làm thêm giờ. Mặc dù công việc nhẹ nhàng nhưng cũng nguy hiểm không ít, đặc biệt là đối với con gái mà làm trong quán bar. Sau khi làm quen với công việc thì cô cũng khá tháo vát nên được quản lí khen, nhưng thật sự là rất mệt. Ban đầu cô nghĩ đây chỉ là quán bar bình thường mới mở nên ít khách nhưng nào ngờ nó còn đông và sôi nổi hơn các quán bar khác. Bỗng đang ngồi nghỉ tay một lát ở góc phòng thì cô lại nhận được lệnh mang đồ ăn ra cho khách: - Ngôn Di, em bưng khay thức uống ra bàn 15 đi. Cô đứng lên, nhẹ giọng đáp lại: - Dạ vâng. Cô chưa kịp đưa nước uống ra cho khách thì bên trong lại réo khiến cô hối hả đặt đồ xuống rồi lẹ làng nói: - Chúc quý khách ngon miệng. Vừa nói xong thì cô cầm khay đi nhanh vào phía quầy nhưng đi giữa đường cô lại đụng vào một dáng người nhưng cô không quan tâm anh ta mà chỉ hối hả nói: - Xin lỗi anh. Rồi cô đi vào bên trong để lại bóng hình vẫn còn ngước nhìn cô đến tận khi cô đi mất. Sau một lúc thì rốt cuộc cô cũng đã được nghỉ ngơi một lát, có cuộc gọi điện đến máy của quản lí khiến cô ấy phải rời đi rồi nhắc nhở cô: - Em chú ý khách order đồ ăn nha, sếp bỗng nhiên gọi chị. - Vâng. Vừa nói xong thì đã có khách gọi món nên cô đi nhanh qua đó đợi khách lựa chọn. Phòng Vip Dung Ân - quản lí của Rouge vừa bước vào thì đã thấy khí lạnh bắt đầu tỏa ra từ mấy người đàn ông này. Trong đó gồm hai người đàn ông, đầu tiên là Dương Kính và thứ hai chính là Thần Phong. Không có Tuấn Kiên là vì giờ này lo mê chuyện tình cảm ở Bắc Kinh rồi nên không đi được. Dung Ân là người cũng đã trưởng thành và làm việc với Thần Phong cũng khá lâu nên cô ta biết nếu đã bị gọi lên thì sớm muộn gì cũng sẽ có việc chẳng lành xảy ra, Dung Ân tiến đến gần Thần Phong rồi thật nhẹ giọng thể hiện sự sợ hãi rõ rệt trên mặt nói: - Mạc tổng gọi tôi có chuyện gì vậy ạ? Hắn dựa người vào salon, tay vẫn đang cầm ly rượu rồi lạnh giọng hỏi: - Dạo này mới tuyển thêm nhân viên à? Dung Ân khó hiểu nhưng cũng rất nhanh đáp: - Vâng vì quán thiếu phục vụ nên hôm qua vừa mới tuyển thêm một cô phục vụ. - Tên gì? - À.... tên là Bạch Ngôn Di. Thần Phong lẩm nhẩm cái tên Ngôn Di, đúng là cái tên rất hay. Hắn cười tà mị, đưa ly lên uống hết rượu trong ly rồi nói: - Gọi cô ấy mang lên đây chai Bourbon Whisky. - Nhưng cô ấy chỉ phục vụ bàn nên cô ấy không thể.... - Tôi không nói lần hai. Thấy vậy, Dung Ân cũng phải gật đầu rồi lui ra khỏi phòng. Thần Phong nhìn sang Dương Kính đang ngơ ngác thì nói tiếp: - Cậu tìm tất cả tài liệu ghi chép về cô ấy đi. Dương Kính ngẩn ngơ, giờ mới biết được rằng là bạn thân mình cũng biết hứng thú với con gái rồi đấy à, rồi mang giọng giỡn cợt nói: - Nè, đừng nói cậu thích cô ấy nhá, trước giờ chỉ toàn ngủ với người ta một đêm là xong giờ lại còn tìm hiểu về người ta à. Con gái ấy như thế nào vậy? Thần Phong tỏ vẻ khó chịu vì độ nhiều chuyện của Dương Kính, rồi hắn lạnh lùng đáp: - Tôi chỉ hỏi cậu tìm hiểu thôi, sao lại hỏi nhiều vậy. - Được được, vậy cô ấy tên gì tôi quên mất rồi. Hắn nhớ đến từng câu chữ của tên cô rồi chăm chú nhìn vào chai whisky đã hết nói: - Bạch Ngôn Di. - Ồ, Bạch Ngôn Di, rồi ok mai sẽ có kết quả. Dương Kính cũng rất bất ngờ. Nếu nói về Tuấn Kiên thì hắn yêu Ngọc Anh cũng hết sức bình thường vì chuyện tình năm xưa của hắn làm bạn thân không thể không biết còn bây giờ là Thần Phong thì có hơi lạ vì trước giờ phụ nữ qua tay hắn chỉ một đêm là hắn chẳng thèm nhớ mặt vậy mà Bạch Ngôn Di, cô gái lại khiến Thần Phong hứng thú nay cũng là Dương Kính tò mò muốn biết cô như thế nào. Lầu một Dung Ân vừa bước xuống cầu thang thì đã nhanh chóng gọi Ngôn Di lại, vẻ mặt có chút khó xử Ngôn Di cầm khay đồ ăn vẻ mặt mệt mỏi, bước từng bước chậm chạp đến gần Dung Ân rồi nói: - Sao vậy chị, trông chị có vẻ mệt mỏi. - À thì, Ngôn Di này, có khách ở phòng vip gọi em mang lên cho họ chai Whisky. - Tại sao lại là em, em chỉ phục vụ dưới lầu một thôi mà. - Chị hoàn toàn không biết nhưng chị xin em chỉ mang một chai rượu lên thôi, chẳng có gì đâu nên em giúp chị nếu không sợ là.... Thấy vẻ mặt của Dung Ân không có gì là đùa nên mặt cô càng nghiêm hơn hỏi tiếp: - Nếu không thì sao...? - Nói chung là em chỉ cần mang chai Bourbon Whisky lên tầng 13 là được, xong rồi xuống đây. Coi như là chị xin em đấy. Dung Ân thiệt sự rất khó xử khi nói vậy nhưng cãi lại lệnh của Thần Phong thì xem ra còn đáng sợ hơn nên Dung Ân phải nghe theo hắn mà nài nỉ cô, mong cô giúp, Dung Ân nói tiếp: - Em giúp chị đi, chị sẽ mời em đi ăn sau. - Vậy được. Nghe xong Dung Ân hớn hở cả lên rồi nhanh tay lấy chai Whisky đặt vào khay cho cô rồi nhắc cô: - Nên nhớ, đừng làm gì khiến người trong đó khó chịu nghe chưa. Rồi em mau đi đi. - Vâng. Ngôn Di cũng không để ý nhiều, cô đến bên cầu thang máy rồi nhấn lên tầng 13. Đây là tầng cao nhất của Rouge, cô chắc chắn vị khách này không phải dạng tầm thường, chắc không phải là lão già nào đấy chứ. Cô lúc này mới bắt đầu sợ sệt. Đến tầng 13, cửa thang máy mở ra, cô nghĩ sẽ có rất nhiều phòng làm cô quên hỏi Dung Ân là phòng nào nhưng thật ra thì cả dãy chỉ có phòng vệ sinh và một căn phòng vip mà thôi. Bây giờ, Ngôn Di đang đứng trước của cửa phòng 13, cô giơ tay lên để gõ cửa thì có tiếng bên trong vọng ra: - Vào đi. Nghe xong cô mới chạm nhẹ tay mở cánh cửa ra, đập vào mắt cô là hai hình ảnh đối lập hoàn toàn. Một bên thì một người đàn ông đang chăm chú vào chiếc điện thoại tỏ vẻ rất hăng say như trẻ con còn một bên thì là một cục băng và cô bước càng gần hơi thì cô nhận ra chính là hắn. Người mà gặp cô hơn hai lần, cô thở phào vì cô tưởng sẽ là một ông già dê sồm chẳng hạn. Cô bước tới đặt chai Whisky lên trên bàn rồi nói: - Rượu của anh đây, nếu không có gì nữa tôi xin phép. Dương Kính nghe thấy giọng nói thì mới ngước lên nhìn cô, thân hình khá chuẩn không quá gầy cũng không quá mập, khuôn mặt thì sắc sảo rất tinh tế nhưng lại có vẻ rất trong sáng và xem ra đây chính là lí do Thần Phong thích cô gái này. Thần Phong nhăn mặt khi thấy Dương Kính cứ chằm chằm nhìn cô, hắn ngửa người ra sau nói: - Ra ngoài. Ngôn Di nghe vậy thì nhẹ đáp: - Vâng. Hắn lại trầm giọng hơn nói: - Tôi không nói cô. Rồi Thần Phong nhìn qua Dương Kính, lúc này Dương Kính mới nhận ra được, người hắn nói không phải là cô gái đó mà là bản thân hắn nên Dương Kính mếu mặt đứng lên nói: - Biết rồi, biết rồi, hai người cứ nói chuyện. Bây giờ Ngôn Di mới khó hiểu, anh ta ra ngoài để làm gì. Sầm, giờ đây trong phòng chỉ còn lại Ngôn Di và Thần Phong. Cô không biết là kiếp trước có gì không chứ kiếp này cô và hắn gọi là oan gia rồi, gặp nhau đến tận ba lần, mà toàn trong hoàn cảnh éo le. Cô nhíu một chân mày lên, nhìn vẻ ung ding của hắn mà khó chịu, hắn kêu cô ở lại chỉ để nhìn hắn như thế này à, cô nói: - Nếu không có gì thì tôi xin phép.... Cắt ngang lời cô, hắn nói trước: - Lại gần đây. Có lẽ chương sau có biến rồi nha. Hãy theo dõi truyện mới của mình nha.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 ChÆ°Æ¡ng 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147
Chương sau