Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 ChÆ°Æ¡ng 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147
Chương sau
Thượng Hải Dương Tuấn Kiên đang cùng nói chuyện với các đối tác khách hàng thì bỗng có một ông lớn đứng lên, đó chính là Tống tổng, ông ta nói to giọng: - Thôi nào, bây giờ ăn uống cũng đã xong, chúng ta cùng đi tiếp tăng hai. Lúc này, Tuấn Kiên mới đứng lên, tay đút điện thoại vào túi quần, uống hết ly rượu rồi đáp lại Tống tổng: - Thôi mọi người cứ đi, tôi phải về rồi, hôm nay mới kết hôn vợ tôi quản rất chặt. Đối với ai thì Tuấn Kiên không phải kiên nể nhưng đây cũng là họ hàng nhà hắn, hắn không thể cứ bỏ đi như vậy nên cũng khách sáo một chút mà biện lí do về sớm. Tống tổng nghe thế mới cười rộ lên, tay cầm ly rượu vang bước đến bên Tuấn Kiên nói: - Được, coi như tôi nể mặt vợ cậu hôm nay để cậu về sớm, nhưng lần sau thì mang vợ cậu cùng đi luôn cho tốt. Để tôi xem vợ cậu như thế nào mà khiến cậu phải rụt cổ như thỏ thế này. Tuấn Kiên nhận ly rượu từ ông Tống, uống cạn rồi đáp lại ông: - Được, coi như cảm ơn Tống tổng. - Không khách sáo, mau về đi. Nghe xong, Tuấn Kiên lấy hết đồ đạc rồi ra bắt xe đến sân bay. Tuấn Kiên đi máy bay tư nhân nên đường trở về cũng chỉ có tốn chút ít thời gian là về tới sân bay Bắc Kinh. Định là sẽ đi đến tối mai mới về nhưng để Ngọc Anh một mình hắn không yên tâm đã vậy tối nay cô còn gọi tới nói mấy thứ nhảm nhí khiến hắn lại càng nhớ cô thêm mà trở về sớm nhất có thể. Ngọc Anh đang ngủ thì nghe thấy dưới nhà có tiếng động, cô bật tỉnh dậy, khoát thêm một chiếc áo len vào rồi nghĩ ai có thể vào được đây cơ chứ, chẳng lẽ có trộm vì hôm nay Kiên nói đi công tác ở Thượng Hải mà giờ này cũng là hơn mười một giờ, cô nghĩ chắc chắn là trộm. Kiểu này về cô nhất định bảo Kiên phải thiết lập hệ thống chống trộm. Cô tay cầm cán chổi, từng bước chân như ngày càng nhỏ nhẹ hơn, bước xuống cầu thang và vào bếp. Bộp - A... Tuấn Kiên kêu lên còn cô thì đến bên gần cửa phòng bếp, bật công tắc điện lên rồi cô nhận ra đó chính là Kiên, chưa để cô kịp định hình thì hắn đã ôm đầu nói trước: - Em đây chính là muốn mưu sát chồng mình ngay ngày đầu tiên kết hôn à. Cô ú ớ vì chẳng biết gì đang xảy ra, tại sao sáng nay hắn nói phải đi công tác giờ lại xuất hiện ở đây, đúng là con người sáng nắng chiều mưa, cô đáp lại hắn nhưng lòng vẫn còn hỗ thẹn vì đã đánh vào đầu của Tuấn Kiên thật mạnh - Không phải anh nói sáng nay là sẽ đi công tác đến ngày mai sao, vậy sao giờ anh lại ở đây. Làm em cứ tưởng là trộm nên.... - Bà Dương ơi là bà Dương, nhà này dù có bỏ không thì cũng chẳng ai vào được đâu nên em không phải lo, đây là nhà tôi xây và có bảo vệ đàng hoàng đấy. - Em thành thật xin lỗi. Nhưng mà anh định làm gì, để em làm cho. - Tôi định nấu chút mì gói. - Không được, vừa uống rượu xong thì không nói ăn mì gói đâu, để em nấu canh giải rượu cho. Nói xong cô lao nhanh vào phòng bếp, bắt tay vào làm công việc của mình còn hắn thì đến ngồi bên bàn ăn, tay còn đang xoa xoa vào chỗ lúc nãy cô đánh vào. Hắn nhíu mắt lại nhìn cô, rồi hắn buộc miệng mà nói ra: - Chu Ngọc Anh Cô quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt cô hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu sang bao nhiêu năm hắn gọi lên cô chiều mến đến vậy, cô mới cười rồi hỏi: - Hửm? - Tại sao lại ra đi, rồi giờ sao lại đồng ý kết hôn với tôi. Hay là em đang đùa giỡn gì à. Cô vẫn im lặng một lát, không trả lời lại hắn vì cô biết trả lời thế nào, chẳng lẻ nói cô biết hết chuyện rồi nên bỏ đi à, cô không muốn đụng thêm vào nỗi đau của hắn, còn Tuấn Kiên thấy cô kín tiếng cũng không hỏi gì thêm, mắt nhắm lại, tay xoa xoa thái dương. Cho đến một lúc sau, cô bưng trái canh lên với một bát cơm bên cạnh và ngồi xuống đối diện hắn thì cô nhận ra hắn đã ngủ mất rồi, hắn chống tay lên bàn rồi ngủ thiếp đi. Cô cũng không lay hắn dậy mà ngồi quan sát hắn, tay cô vô thức sờ lên mặt hắn, lúc này nước mắt cô rơi rồi. Cô buộc miệng nói ra: - Em xin lỗi. Vừa nói xong, tay vẫn còn xoa xoa lên vết đánh lúc nãy thì hắn thình lình tự nhiên mở mắt, tay nắm chặt cổ tay cô khiến mặt cô khó chịu mà kêu đau rồi Tuấn Kiên hỏi cô: - Xin lỗi vì điều gì? Tại sao lại xin lỗi? Cô vùng vẫy rút tay ra khỏi tay hắn, dùng tay lau nước mắt trên má rồi đứng lên trả lời: - Thì.... thì.... xin lỗi về việc đánh anh lúc nãy. Cô ấp úng không biết nói gì nhưng cũng vừa nhớ ra lúc nãy cô có đánh hắn, giờ nói lí do này thì có vẻ cũng hợp lí. - Vậy còn câu trả lời thì sao? Em chưa trả lời tôi về câu hỏi lúc nãy. - Em yêu anh. Vừa nghe xong, hắn đã đứng thẳng dậy nhìn vào khuôn mặt đang nói của cô rồi hỏi lại cô: - Em nói cái gì cơ? - Em nói là em yêu anh. - Được rồi, đừng nói nữa, em đi ngủ đi. - Kiên. Cô gọi tên hắn nhưng giờ hắn đã không còn ở đây nữa, sau khi nói xong hắn đã đi rồi. Lúc này cô mới thật sự thấy yên lòng hơn vì cô không muốn hắn có thể thấy được bộ dạng yếu đuối lúc này của cô, cô không thể để hắn biết được những chuyện mẹ kế cô gây ra cho mẹ hắn được. Cô thấy chén canh hắn chưa đụng tới, nghĩ đến hắn bị đau dạ dày vì không ăn uống điều độ đã vậy tối nay hắn còn uống rượu nên cô đem đồ ăn hâm lại rồi mang lên phòng sách cho hắn. Cô gõ cửa phòng sách nhưng mãi không thấy có động tĩnh gì thì cô mới tự mở cửa vào. Cô thấy hắn nằm ngủ trên chiếc ghế sopha mà thấy thương, không phải là không có phòng sao hắn phải như vậy. Cô đặt thức ăn xuống bàn rồi tay lay người hắn dậy, mặc dù không muốn nhưng nếu để bụng đói như vậy thì còn hại hơn. Tuấn Kiên mở mắt thì thấy cô mới hỏi: - Có chuyện gì sao? - Canh vừa hâm, anh ăn đi còn uống thuốc, nếu không sẽ rất có hại cho bao tử. - Được rồi, để đó đi, em cũng mau đi ngủ đi, một lát tôi sẽ ăn. - Không được, anh phải ăn trước mặt em nếu không em mà ra ngoài thì anh sẽ ngủ mất. - Vậy được em đút tôi ăn đi thì tôi ăn. Cô có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng đồng ý, sợ gì hắn chứ chỉ là đút cho hắn thôi mà. Cô múc từng muỗng canh đến tận miệng hắn chỉ đợi hắn nuốt vào, nhìn cả hai bây giờ cứ như mẹ và con vậy thiệt nực cười. Sau khi hắn ăn xong cô quay xuống bếp dọn dẹp hết chiếc bát rồi mới quay lên phòng. Nhưng cô vừa bước vào phòng thì nhận ra hắn đã nằm ngay trên giường. Đúng là sai lầm, cô không nên để hắn như vậy, biết vậy cô sẽ không gọi hắn dậy mà để kệ hắn ngủ luôn bên phòng sách, giờ thì ghê rồi hắn đang định cùng cô ngủ trên giường luôn. Cô nhẹ nhàng đến bên giường vào hỏi: - Đêm nay anh ngủ đây à? - Không ngủ đây thì tôi ngủ đâu, vợ chồng ngủ chung là thường tình rồi chúng ta còn phải thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng nữa. Thôi mau đi ngủ đi. Cô cũng nhẹ nhàng nằm lên giường, tay kéo nhẹ chăn đắp lên người rồi quay mặt về phía đối của lưng hắn nhưng từ đâu cánh tay thò qua cổ cô, tay còn lại ôm người cô sát vào lòng hắn khiến tim cô lại đập loạn rồi. Cô quay đầu nhìn hắn nhưng hắn lại áp má vào mặt cô nói: - Nếu không ngủ thì đêm nay đừng hòng ngủ. Nghe thế cô nhanh chóng nhíu chặt mắt lại rồi cứ thế ngủ thiếp đi đến sáng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 ChÆ°Æ¡ng 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147
Chương sau