“Không công bằng không công bằng không công bằng!” Nguyễn Văn Hách đột nhiên la to, “Chỉ cho mi sờ lão nhị của ta, lại không cho ta đùa giỡn mi, không công bằng!”
Tiền Hàng ngẩn ra, Nguyễn Văn Hách vì chuyện này mà ra chân với anh?
“Ý cậu là cũng muốn sờ của tôi?” Tiền Hàng quyết định thần kinh một phen.
“Ai thèm sờ, thấy ghê.” Nguyễn Văn Hách hừ một tiếng.
Tiền Hàng hơi nhướn mày, buông cậu ra, “Chân kia.”
Nguyễn Văn Hách ngốc nghếch chìa cái chân còn lại qua, “Đường lang không chơi nữa sao?”
“Chơi con khỉ, thoa thuốc xong đi ngủ, không ngủ thì về phòng bệnh của cậu.”
Nguyễn Văn Hách không mấy quen với giọng điệu công thức hóa thế này, lén liếc Tiền Hàng phát hiện trên mặt anh không có bất kỳ biểu tình gì. Cậu không thấy Tiền Hàng mở miệng bèn huơ tay trước mặt anh, anh một phen đẩy cái móng vuốt đang cản tầm mắt ra.
Nguyễn Văn Hách hào sảng mà vỗ một cái lên vai Tiền Hàng, “Đừng tức giận như đàn bà vậy chớ.”
Tiền Hàng giương mắt, “Ý cậu là tôi nên đàn ông lên chút? Cậu muốn tôi biểu hiện thế nào?”
Nguyễn Văn Hách cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý khác, hé hé miệng trầm mặc.
Tiền Hàng bôi thuốc khử trùng cho Nguyễn Văn Hách xong thì buông chân cậu ra, “Tôi thấy cậu tinh thần tràn trề không muốn ngủ, chăn mền của cậu cũng khô rồi, tự gom về đi.”
Nguyễn Văn Hách lắc lắc hai chân mình, “Chân đau không đi được.”
“Chiêu này cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-biet-dinh/1873481/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.