Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách nhăn mặt khóc đỏ cả mắt mà đau lòng, ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu an ủi, “Đương nhiên là cậu không phải, cậu có một người mẹ thương yêu cậu, còn có một người bố vô pháp thương cậu. Nhà của cậu không giống với người ta, nhưng rất hạnh phúc, cậu đã quên mẹ cậu chăm sóc cậu thế nào sao? Cậu đừng nghĩ bậy nữa, cô ta là do ghen ghét với cậu mới nói như vậy.”
Nguyễn Văn Hách nghẹn giọng nói không nên lời, Tiền Hàng buông cậu ra, “Mau nín khóc, để người ta trông thấy lại mất mặt. Cười một cái cho anh hai, cưng cười lên là đẹp trai nhất, cha mẹ cậu nhất định cũng thích cậu cười.”
Nguyễn Văn Hách dùng tay áo hung hăng lau nước mắt, sau đó cười với Tiền Hàng.
Lúc hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện và tiếng bước chân, có người đang tìm bọn họ. Tiền Hàng đi đến cửa, người tìm bọn họ vừa lúc đi qua cửa. Chủ nhiệm lo lắng không yên đi vào, thấy Nguyễn Văn Hách không có gì thì yên tâm, dùng mắt ý bảo Tiền Hàng đi ra với mình.
Sau khi Tiền Hàng theo ra, chủ nhiệm liền nói: “Tôi đã xem qua video giám sát ở cổng, cậu làm rất tốt khi không ra tay với con nhỏ kia, bằng không thì cô ta tìm tới gây phiền phức là mệt. Tôi thấy cậu cũng bị đánh mấy phát, không sao chứ?”
“Không sao, nghỉ mấy ngày là ổn.” Chuyện vừa kết thúc, Tiền Hàng mới cảm thấy sau lưng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-biet-dinh/1873474/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.