Ting!
Tầng trên cùng của Hầm ngục.
Một khe nứt lộ ra ngay gần Lõi. Nó trông chẳng ổn định tí nào, và có vẻ sẽ không tồn tại được lâu.
Cái vụ việc đau lòng khiến bao gã đàn ông than khóc kiểu chưa ra đến chợ đã rơi hết tiền liệu có xảy ra không nhỉ. Thôi kệ mẹ, tôi vẫn liều mình quyết định. Hùng hổ bước vào khe nứt mà chẳng mảy may do dự.
Điều duy nhất tôi có thể trông thấy là bóng tối. Nhưng ở phía rất xa, có một quầng sáng và dường như đó là lối ra. Tôi bước qua nó và tiến vào một căn phòng rộng.
Tôi nhìn người đang đứng trước mặt mình.
“Chào mừng, Randalph Brigsiel-nim. Tôi tin là anh sẽ đến”
Dubolong, người vẫn ăn mặc như một chú hề, cúi chào một cách kính cẩn
Dubolong. Kẻ có cái đầu lạnh, lắm mưu nhiều kế. Một gã bất lương thâm hiểm. Là cánh tay phải của Ám Hồn Vương. Anh ta trực tiếp ra nghênh đón tôi, cũng dễ hiểu thôi, thằng nào mời thì thằng ấy đón.
Tôi gật đầu.
"Thật mong mỏi được diện kiến Ám Hồn Vương."
"Anh sẽ không phải hối tiếc đâu"
"Nhưng đây không phải cái lâu đài lần trước tôi tới nhỉ”
Trông căn phòng thì có vẻ giống những lần trước, nhưng nguồn pháp lực thì có chút khác biệt khá nhỏ. Dubolong cười và nói.
“Anh nhận ra hả. Đúng đấy. Đây không phải là tòa lâu đài đó"
"Lý do là gì?"
Tôi hơi cau mày và đặt một tay lên ‘Thù hằn’. Tôi không thích việc bị triệu hồi đến một nơi khác mà không được thông báo trước. Nếu lời bào chữa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dungeon-hunter/1372999/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.