Chia tay ba tháng, Dương Kỳ Phong vẫn nhớ rõ, hôm nayba tháng trước anh ngồi trên ghế sô pha, nói với Hà Tân Vũ anh sắp đính hôn, vìthế cô đã trả lại chìa khóa, rồi đi không quay lại.
Mà nay cuộc sống mới của anh đã vào quỹ đạo, ông chủChu Bằng Phi chỉ thích thiết kế, không biết quản lý, giao toàn quyền cho DươngKỳ Phong, anh thành chủ nhiệm tiêu thụ và nghiệp vụ, mỗi ngày loay hoay nhiềuviệc, nhưng còn thoải mái hơn công ty của cha, anh không phải con ai, anh chínhlà anh.
Anh sa thải nữ giúp việc, tự học làm việc nhà, anhkhông phải Dương thiếu gia nữa, nên tự mình làm mọi việc. Bắt đầu là việc nhà,về sau anh mới phát hiện cũng không phải dễ làm, tự hỏi trước kia Hà Tân Vũ saocó thể kiên nhẫn làm nhiều việc vì anh như thế? Khi anh bị phỏng trong phòngbếp, tự xả nước, tự chữa thương, lại không nhịn được mà nhớ đến cô...
Mà nay, anh coi như đã có thể đứng vững, nhưng đến khiđi tìm cô, lòng lại bắt đầu không yên, không biết cô và đối tượng mới đã tiếntriển thế nào? Còn nhớ đến người tình cũ này sao? Trong quá khứ anh tràn đầyniềm tin với tình yêu của cô, nhưng hiện tại anh lại phải cầu xin ông trời phùhộ.
Gần tối hôm nay, Dương Kỳ Phong tan làm sớm, lái xe điđến đầu hẻm quen thuộc kia, đã nhiều năm không đến, cô có còn ở đó không? Nóithật anh rất áy náy, cho đến bây giờ cũng chưa từng đưa cô về nhà, sau này anhnhất định phải đền bù lỗi lầm này.
Sáu rưỡi, anh thấy Hà Tân Vũ đi vào đầu hẻm, cô đi mộtmình, không thấy người đàn ông trước kia, có phải chứng minh hiện tại cô vẫnđộc thân không?
"Tân Vũ." Xuống xe, anh gọi cô, ngực vừangọt ngào vừa chua xót, đã lâu không gặp.
Giọng nói kia, trong mơ cô cũng nghe thấy giọng nóinày, Hà Tân Vũ quay đầu, trong thoáng chốc giống như mơ, sao anh lại xuất hiệnở đây? Vì sao lại tiếp tục ảnh hưởng đến nhịp đập trái tim cô? "Anh đếnlàm gì?"
Anh muốn ôm cô, hôn cô thật sâu, nhưng nơi đây lạikhông thích hợp. “Anh có lời muốn nói với em, chúng ta đến quán cà phê kia ngồimột chút.”
"Chúng ta không có gì để nói."(Vô.....Ảnh....63.Các....https://qttp.wordpress.com/)
Lo cô không chịu cho anh cơ hội, anh quyết định nóiluôn tại đây. "Đúng là anh đã đính hôn, nhưng đã hủy bỏ hôn ước rồi, hiệntại anh đã rời xí nghiệp gia tộc, chỉ là một người làm công ăn lương bìnhthường thôi."
Sau khi nói xong, anh nghĩ cô sẽ chạy đến nhào vàolòng anh, nhưng đợi một hồi lâu, cô cũng không làm vậy.
"Cho nên?" Cô nguyện ý tin lời anh nói,nhưng không nghĩ vì thế mà thay đổi cái gì.
"Cho nên, có lẽ chúng ta có thể...... Một lầnnữa...." Anh bắt đầu có dự cảm đau lòng, ánh mắt của cô bình tĩnh không cómột tia cảm tình, giống như anh đang nói về chuyện của người khác vậy.
Sự tình nào có đơn giản như vậy? Tình yêu ngoài đốitượng, càng cần cơ hội thích hợp, cô thở dài. “Anh cũng biết, em đã quen vớingười khác.”
“Bọn em gặp gỡ thuận lợi sao?”
“Tình cảm của chúng em tốt lắm, đã nói đến hôn sựrồi.” Khả năng nói dối của cô hiện tại cũng không tệ, đã không còn là cô gáitâm ý dễ hoảng loạn nữa rồi.
Không, anh không chấp nhận cự tuyệt, anh tin cô vẫnyêu anh. “Chỉ cần em chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội.”
“Anh đừng nằm mơ nữa.” Lòng người một khi đã vỡ, khôngthể dễ dàng vá lại như vậy đâu.
“Anh vẫn ở chỗ cũ, em có thể đến bất cứ lúc nào,không, anh sẽ đến đón em...”
"Đủ rồi!" Cô không thể không ngắt lời anh."Ba tháng trước, anh quyết định chia tay, ba tháng sau, anh nói muốn nốilại, anh coi em là gì? Em không phải thú cưng của anh, cho dù là thú cưng cũngthay đổi tình cảm với chủ nhân vậy? Anh cho em là đầu gỗ không có cảm giácsao?”
"Tân Vũ, anh biết anh có lỗi với em, nhưng anh đãtừ bỏ mọi thứ rồi, anh chỉ muốn ở bên em thôi.”
“Hiện tại anh có thể từ bỏ tất cả, nhưng ngày sau anhlại hối hận, ai chịu nổi tính thất thường của anh?” Cô không cần biết gì cả,cho dù anh đột nhiên tỉnh ngộ cũng vậy, tốt lắm, cô không muốn làm con rối mặcanh trêu đùa nữa.
"Anh sẽ không hối hận, anh đã suy nghĩ rất kỹ mớilàm vậy, bởi vì em đáng để anh làm vậy.”
“Em không cần anh vì em mà từ bỏ thứ gì, xin đừng đổtrách nhiệm lên người em, anh làm thế nào là chuyện của anh, không liên quan gìđến em cả.” Nói cho cùng đời người chỉ như chiếc kim chỉ nam, cô không có vĩđại như vậy, cũng không muốn chịu trách nhiệm thay anh.
“Sao lại không liên quan đến em? Anh làm vậy là vìtương lai của chúng ta...”
“Chúng ta đã hết, không có tương lai.”
Im lặng một lát, rốt cục anh đã phát hiện vấn đề mấuchốt. “Em không còn yêu anh?”
“Em có yêu, nhưng em không thể yêu, vì trái tim em...trái tim em...” Hai tay cô ôm trước ngực, thật đau lòng, rốt cục cô chưa nóixong anh đã hiểu, cõi lòng cô đã tan nát đến cực điểm?
Nhìn đau đớn trong mắt cô, anh thầm muốn ôm cô vàolòng, hôn cô thật dài, nhưng anh biết, cô sẽ không đón nhận, chỉ sợ sẽ làm hỏngcảm xúc lúc này.
Trong ngõ nhỏ có người đi đường, còn có hàng xóm lóđầu ra, anh chỉ có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt: “Tân Vũ, anh yêu em.”
“Vì sao? Nếu như chẳng qua là cô đơn, nếu như sẽ khôngthật lâu, nếu như không nắm chắc...”
Vẻ mặt của cô như ở trong mộng, anh sửng sốt, lập tứcnghĩ ra đáp án. “Đây là lời bài hát?”
“Đừng cho em cái cớ, đừng để em yếu đuối, dừng để emảo tưởng lần nữa...”
Sau khi nói xong, cô xoay người lên lầu, không cho anhcơ hội trả lời, tấm lưng kia không nói gì, lại tản ra mệt mỏi thật lớn, thế nàyanh mới hiểu, anh đã gây tổn thương cho cô cỡ nào....(Vô.....Ảnh...64..Các....https://qttp.wordpress.com/)
Hà Thu Mỹ và Hà Thiến Văn, từ cửa sổ tầng ba nhòmxuống, từ đầu tới đuôi xem xong màn diễn này, tuy không nghe rõ tiếng nói,nhưng theo thái độ của nam nữ nhân vật chính xem ra, hiển nhiên là dù dứt bỏnhưng vẫn còn níu kéo.
"Mẹ, làm sao bây giờ?" Hà Thiến Văn lúc nàymới biết, chị hai không phải không có tình sử, chỉ là lúc trước giấu quá tốtthôi.
"Đừng hỏi cũng đừng nói, để nó yên tĩnh mộtchút." Hà Thu Mỹ đau lòng vì con gái, nhưng cũng hiểu thời gian mới làthuốc chữa tốt nhất.
Vào nhà, Hà Tân Vũ bước nhanh đến phòng ngủ, đóng cửalại rồi không trở ra nữa, mẹ và em gái cô cũng không đến làm phiền, vì họ hiểu,bóng đêm như vậy chỉ thích hợp tự mình chữa thương.
Thứ sáu, sau khi Hà Tân Vũ tan làm đến siêu thị trước,cô muốn làm đồ ăn cho người nhà. Hiện tại cô không có người yêu, đối tượng đểnấu cơm chỉ có người nhà, bình thường vượt qua mỗi ngày, bình an bên cạnh ngườithân.
Về phần tình yêu, đó là chuyện cổ tích của trẻ em, làgiấc mộng thiếu nữ, cô sẽ không tin lần nữa.
Trong siêu thị, có đôi tình nhân đến mua sắm, có ba mẹdẫn theo đứa con nhỏ đang chọn kẹo, nhưng sẽ không phải cô và Dương Kỳ Phong,cô không tưởng tượng được hình ảnh kia. Lần trước anh đến tìm cô muốn nối lại,cô từ chối, đến nay nửa tháng không tin tức, đại khái chắc đã từ bỏ rồi.
Cô sợ, yêu một người mệt cỡ nào, mình phải chịu uất ứccỡ nào, mà cô lại không thể kháng cự được dù chỉ một lần.
Khi chuẩn bị thanh toán, Hà Tân Vũ phát hiện bóng hìnhquen thuộc, cao lớn lại cường tráng, cảm giác giống như xuất thân từ đội bóngrổ, nhìn kỹ lại, càng nhìn càng quen.
"Xin hỏi...... Anh là đội phó sao?" Cô đãquên tên của anh, chỉ nhớ rõ danh hiệu này.
Người đàn ông kia quay đầu, hoang mang trước việc nhậnngười quen của cô, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh. “Trước kia anh từng làm độiphó đội bóng rổ, nhưng sau đó đã là đội trưởng, xin hãy chú ý.”
“Xin lỗi, đội trưởng.” Hà Tân Vũ nhắc nhở chính mình,đội viên bóng rổ thật kiêu ngạo, chính cô cũng quen một người xuất sắc nhất.
“Em là ai? Chúng ta học chung trường sao?” Mỹ nữ thanhlệ như thế, Chu Bằng Phi chắc hẳn phải có ấn tượng chứ, nhưng nhất thời nghĩkhông ra.
Cô biết mình không còn giống thời học sinh nữa, vì thếtự giới thiệu: “Em là Hà Tân Vũ, từng học Truyền thanh trung học, làm quản lýđội bóng rổ.”
“Em là.... cô bé mắt kính?!” Cuối cùng anh cũng nhớra, vừa kinh hỉ lại vừa kinh ngạc. “Trời ạ, em khác quá, không phải đi phẫuthuật chứ?”
Đội phó vẫn nói chuyện khôi hài như thế: “Mắt của emđã đi phẫu thuật laser, hiện tại không cần phải đeo kính.”
“Woa. Đẹp gấp mười tám lần, đúng là mỹ nữ.” Anh chậcchậc hai tiếng, nhìn cô từ đầu đến chân, ý thưởng thức tương đối rõ ràng.
"Cám ơn, anh cũng đẹp trai như trước." Đáplễ lại, cô không còn là cô bé im lặng lúc trước nữa.(Vô.....Ảnh.....Các..65..https://qttp.wordpress.com/)
"Đi, kỷ niệm ngày chúng ta gặp lại, đi uống gì đóđi, anh mời em."
"Không cần đâu." Sao cô lại đụng trúng độiviên đội bóng vậy trời? Bị KO một lần rồi thì nên rút kinh nghiệm chứ?
"Đây là mệnh lệnh của đội trưởng!"
Mệnh lệnh của đội trưởng luôn không thể phản kháng,kết quả là, hai người đi vào quán cafe cạnh siêu thị, gọi đồ uống, ngồi ngoàitrời, thong dong thoải mái.
"Anh mở công ty thiết kế, đang đến tìm khách gầnđây, những đồ ăn này là mang về tiếp tế cho nhân viên." Chu Bằng Phi mởtúi ra, bên trong có đồ uống, đồ ăn vặt và hoa quả, chỉ là không có những đồ ăncần nấu thôi.
"Ông chủ như anh thật tốt." Đối xử tử tế vớinhân viên, công ty nhất định sẽ rất phát triển.
"Có cơ hội thì chăm sóc một chút, anh còn độcthân mà."
Anh cũng không trách mắng, cô cười tiếp nhận danhthiếp, rốt cục cũng biết được tên của anh, thì ra là Chu Bằng Phi, thật sự thấtkính rồi.
"Em làm gần đây sao? Thuận tiện mua đồ ăn vềnhà?"
"Ừ, em làm ở cục thuế nhà nước."
"Không tệ, rất thích hợp với em, hi vọng có cơhội nếm thử tài nghệ nấu nướng của em." Chu Bằng Phi còn nhớ rõ năm đó cônấu ăn rất ngon, đồng thời cũng nhớ đến một việc. "Anh và bạn bè muốn lậpmột đội bóng nghiệp dư, em có hứng thú làm quản lý không?"
"Thật sao?" Tốt nghiệp nhiều năm, nhiệthuyết của đội bóng rổ vẫn sôi trào như cũ.
"Đúng vậy, công tác không quên vận động, vận độngkhông quên tán gái, đây mới là tinh thần của đội bóng rổ!"
Anh nói rất nghiêm túc, làm cô bật cười,"Nhưng......" Vậy không phải sẽ gặp Dương Kỳ Phong sao? Có nên mạohiểm như thế không?
Nhìn cô do dự, anh đoán: "Em kết hôn rồi? Hay làlo lắng vì bạn trai?"
"Không có chuyện này." Cô đã lâu không liênlạc với người kia, có một số việc không thể miễn cưỡng được.
"Vậy đồng ý đi! Ít nhất cũng đến xem thử, lúctrước em nhẫn tâm bỏ anh mà đi, giờ đến lúc quay đầu rồi, đã mười nămrồi."
Nhiệt tình của anh làm người ta khó cự tuyệt, có lẽ cônên ra ngoài một chút, ngày nghỉ cứ ở nhà mãi sẽ sinh bệnh, Đài Loan rất nhỏ,cô đến chỗ nào cũng đều có khả năng gặp Dương Kỳ Phong, nếu chạy trốn vì anh,không phải là ủy khuất chính mình sao?
"Xin hỏi đội trưởng, em có thể đi cùng bạnkhông?"
"Tất nhiên rồi!"
Sáng chủ nhật, công viên Hà Hán, thời tiết rất đẹp.
Trên sân bóng rổ đã có hai đội, mười người tranh nhaumột trái bóng, trò chơi phí sức này, bọn họ lại rất thích.
Hà Tân Vũ và Ngô Tuyết Yến xuất hiện cùng lúc. Các côvẫn liên lạc, có điều Ngô Tuyết Yến làm hướng dẫn du lịch, thường xuyên vòngquanh thế giới, buổi hẹn hôm nay rất khó khăn, loại bỏ muôn vàn chướng ngại vậtmới có thể đến được. Giỡn thôi, đội bóng năm đó toàn trai đẹp, Ngô Tuyết Yến côdù bò cũng phải bò bằng được đến.
Vừa thấy mặt, hai người đã niềm nở chào hỏi, nóichuyện phiếm mà quên xem trận đấu, Chu Bằng phi phất tay với các cô nói:"Các mỹ nữ, xin chú ý đến bọn anh một chút, bọn anh cần đội cổ động."(Vô.....Ảnh...66..Các....https://qttp.wordpress.com/)
Ngô Tuyết Yến cười đáp lại: "Tốt! Chúng em chỉ cổvũ cho đội thắng thôi."
"Không thành vấn đề." Chu Bằng Phi vỗ ngực,quay đầu nhắc nhở mọi người.
Hai tay Ngô Tuyết Yến ôm má, như thiếu nữ cảm thán:"Lại nhớ đến thời đi học, thật vui!"
"Đúng vậy." Hà Tân Vũ cũng đồng cảm, từ khira ngoài xã hội về sau, khoái hoạt đơn thuần sớm biến thành phức tạp, ánh sángtrước mắt, mồ hôi, tiếng bóng, tung bay trong gió nhẹ, giống như mùa xuân đãtrở lại.
Đúng lúc này, một tiếng nói trầm thấp truyền đến từsau lưng, "Thật có lỗi, mình đến muộn."
Nhìn thấy bóng dáng Hà Tân Vũ, Dương Kỳ Phong cũngkhông kinh ngạc, anh sớm biết Chu Bằng Phi sẽ tìm cô đến đây, cũng bởi vậy anhmới một tiếng đã đồng ý chơi bóng, anh cố kìm khát khao muốn đi tìm cô, thờigian có thể xoa dịu đôi bên, để vết thương trong lòng cô từ từ bình phục.
Hiện tại phải chăng là thời cơ tốt? Hãy bắt đầu lại từđầu, để bọn họ quen nhau lần nữa, có lẽ đây là cách tốt nhất để quên.
Mắt hai người giao nhau, anh nóng lòng thăm dò, nhưngcô không có tâm tình như anh, coi như là người xa lạ.
"Đội trưởng, mình sợ cậu không nhận ra người này,đây là Hà Tân Vũ, đây là Ngô Tuyết Yến," Chu Bằng Phi giới thiệu cho mọingười, có Dương Kỳ Phong ở đây, anh liền tự động thành đội phó. "Mọi ngườiđã mười năm không gặp? Đội trưởng, anh có thấy mắt kính muội đã thành đại mỹ nữkhông."
"Ừ, thật sự rất đẹp." Dương Kỳ Phong gậtđầu, không nhìn những người khác, chỉ lo nhìn Hà Tân Vũ, ánh mắt nhiệt tình,như muốn thiêu đốt cả hai người.
Người bên ngoài đều nhận thấy được điểm ấy, trêu ghẹonói: "Đội trưởng hình như đang chảy nước miếng."
Người này đang làm gì? Hà Tân Vũ trừng mắt, sắc mặtxấu hổ, Chu Bằng Phi cười hoà giải, "Được rồi, mau tới chơi bóng đi."
Dương Kỳ Phong vừa rồi chạy đến một mạch, đã nóngngười rồi, làm vài động tác kéo gân rồi lên sân khấu, thân thủ vẫn linh hoạtnhư trước kia, động một chút là quả ba điểm, người bên ngoài nhìn vào đều trợnmắt há hốc mồm, nhiều năm không gặp, đội trưởng vẫn còn ngon.
Ngô Tuyết Yến cầm hai chai rỗng. "Tân Vũ, lúc nãybạn và đội trưởng có vẻ hơi mờ ám thì phải?"
"Không có đâu." Hà Tân Vũ đương nhiên phủnhận, tình trong bóng tối sao có thể đưa ra ngoài sáng ? Cho dù Dương KỳPhong thừa nhận, cô cũng sẽ phủ nhận.
"Nghe nói anh ấy đã hủy bỏ hôn ước, bạn cũng độcthân, thử xem một chút cũng tốt mà." Dương Kỳ Phong cũng coi như nhân vậtcủa công chúng, đối với hôn nhân đại sự của anh, báo chí rất quan tâm.(Vô.....Ảnh..67...Các....https://qttp.wordpress.com/)
"Mình không có hứng thú."
"Nhưng bộ dáng của đội trưởng rất hứng thúđấy." Mấy năm nay Ngô Tuyết Yến gặp rất nhiều người, ánh mắt của Dương KỳPhong đã quá rõ ràng rồi.
"Xin bạn đừng nói về anh ấy nữa, bạn và người yêudạo này thế nào rồi?" Hà Tân Vũ muốn đổi đề tài, cô không muốn nói dối bạnthân.
"Cái gì cũng chuẩn bị rồi, chỉ chờ cơ hội nữathôi, chờ mình thu xếp ngày nghỉ, có thể đi tuần trăng mật rồi." Nói đếnbạn trai của chính mình, ngữ khí của Ngô Tuyết Yến mềm lại, hữu duyên thiên lýniên tương hội, ai biết ở Thổ Nhĩ Kỳ lại gặp người Đài Loan? Lại độc thân vàđúng khẩu vị của cô, đương nhiên phải uy hiếp để thành đôi chứ?
Tự đáy lòng Hà Tân Vũ cao hứng thay cho bạn, tin tứchạnh phúc làm cho người ta phấn chấn, cho dù chính mình lại không thể có được,cũng có thể cảm thấy ấm áp vì người khác.
Sau hai giờ chơi bóng, "Đội tuyển nghiệp dư" kêu khổ thấu trời, dù sao ra xã hội rồi thì không thể so với trước đượcnữa, không hề tập bóng mỗi ngày, rất nhanh đã sức cùng lực kiệt. Có điều có thểvui vẻ, sảng khoái đối chiến, người người như trẻ ra mười tuổi.
Hà Tân Vũ và Ngô Tuyết Yến đứng dậy, giúp lấy đồ uống,đưa khăn mặt, đây là trách nhiệm của người quản lý.
"Cám ơn." Dương Kỳ Phong tiếp nhận bình thủytinh trong tay Tân Vũ, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, trước kia không cơ hộiđược cô phục vụ, luôn là lúc có bạn gái hay fan ở bên cạnh, hôm nay quả thậtrất thích hợp để bắt đầu lại từ đầu.
"Đừng khách khí." Hà Tân Vũ cũng nhớ lạichuyện đó, những hồi ức về thời thanh xuân này vì sao cứ đến chứ?
“Hôm nay chơi bóng xong rồi đi hát đi, hiếm khi nàomọi người có mặt đông đủ thế này mà! Vận động xong thì phải ăn chơi nhảy múachứ!” Chu Bằng Phi đã lên kế hoạch từ trước, chủ nhật này đúng là quá vui.
Hà Tân Vũ không ngờ lại có sự sắp xếp này, ánh mắtDương Kỳ Phong làm cô không thể tự do, “Em... Em muốn về nhà trước.”
“Không được, chúng mình đã nói chuyện đâu.” Ngô TuyếtYến đương nhiên không cho cô đi, mà Hà Tân Vũ cũng giống năm đó không cự tuyệtđược yêu cầu của bạn thân.
Mười mấy người ngồi trên bốn cái xe, Hà Tân Vũ bị đẩylên xe của Dương Kỳ Phong, còn ngồi ngay cạnh người lái, mọi người dường nhưcũng muốn tác hợp cho bọn họ.
Không còn cách nào, đàn ông chính là đàn ông, luôn hợptác ăn ý với nhau, biểu tình của đội trưởng rõ ràng như vậy, không giúp anh thìgiúp ai nữa đây?
Vừa lên xe, Dương Kỳ Phong liền hỏi Hà Tân Vũ: “Ghếdựa có muốn điều chỉnh một chút hay không?”
"Không cần."
"Điều hòa có quá lạnh không?"
"Hoàn hảo."
Đối với việc anh hỏi han ân cần, cô dùng phương thứcđơn giản nhất đáp lại, nếu không phải trong xe còn có những người khác, có khảnăng cô sẽ hét ầm lên! Nói cũng buồn cười, mối tình của bọn họ dài đến mườinăm, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô lên xe anh.
Xe lăn bánh, lòng Dương Kỳ Phong ngập tràn vui sướng,cuối cùng cũng có thể lái xe chở cô, mặc dù còn có thêm vài người ngồi sau,nhưng vẫn tính là tiến thêm một bước, không phải sao?
"Đội trưởng tỉ mỉ kinh, sao lại tốt với quản lýcủa chúng ta thế nhỉ." Đằng sau một đội viên trêu ghẹo nói.
"Quản lý đội bóng là rất quan trọng, để giữ quảnlý lại, cái gì cũng phải làm." Dương Kỳ Phong một lời hai ý nghĩa, hiệntại cũng giống như vậy.
Hà Tân Vũ làm bộ không nghe thấy, nhìn chăm chú vàophong cảnh ngoài cửa sổ, tự hỏi mình, thật có thể bình tâm khí đối mặt với anhsao? Cô phải tập luyện rất nhiều, nhưng hiện tại, hãy để cho cô nghỉ ngơi mộtlát tại nơi này, trên chiếc xe của người yêu cũ.
Địa điểm buổi ca múa đúng là chỗ ở của Dương Kỳ Phong,anh còn độc thân, phòng lại rộng, đương nhiên sẽ chọn nhà anh rồi.
Không ngờ sẽ trở về nơi cũ trong loại tình huống này,Hà Tân Vũ vào phòng với trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảnh vật xem ra không cógì thay đổi, vài đồ trang trí ở phòng khách là do cô mang đến, gối ôm trên ghếsô pha, đó là nơi bọn họ thường đợi nhau trong quá khứ, thậm chí còn triền miênở phía trên...
"Đúng là chỗ tốt!" Điều hòa vừa bật, mọingười đều khoan khoái, muốn đi tắm, muốn thay quần áo cũng đều được.(Vô.....Ảnh....68.Các....https://qttp.wordpress.com/)
"Có hai phòng tắm, các cậu tự tìm đi, đừng kháchkhí." Dương Kỳ Phong thân là chủ nhân, phải giới thiệu nhà cho mọi người,đương nhiên, anh đã cất những vật phẩm cá nhân của Hà Tân Vũ, đó là những gìthuộc về ký ức của bọn họ, bây giờ không thích hợp để công khai.
Hà Tân Vũ đương nhiên không cần nghe Dương Kỳ Phonggiới thiệu, nơi này giống như ngôi nhà thứ hai của cô, vốn cô đã chuẩn bị mộtít đồ ăn, thật tự nhiên sải bước vào phòng bếp, lấy chiếc khay, rồi đun nướcsôi, pha trà và cafe.
Ngô Tuyết Yến nháy mắt mấy cái hỏi: "Sao mìnhthấy bạn rất thuộc phòng bếp ở đây nhỉ?"
"Phòng bếp đều na ná nhau mà." Hà Tân Vũthản nhiên trả lời.
"Phải không? Sao mình vẫn chưa quen phòng bếp ởđây á." Ngô Tuyết Yến nhún vai, giúp lấy đồ ăn vào phòng, mang đến từngtrận kinh hô, hôm nay quả thật là ngày vui khôn xiết, lại được tái ngộ với đồngon năm đó.
Dương Kỳ Phong hướng dẫn mọi người ở nhà tắm xong, đivào phòng bếp nói: "Anh đến giúp."
"Không cần." Hà Tân Vũ đương nhiên từ chối,mở nắp ấm bỏ lá trà vào, không cẩn thận lại bị nước nóng bắn vào tay, liền cườinhẹ. Phao trà đã mấy trăm lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bị phỏng.
"Nóng không?" Anh cầm lấy tay cô, kéo để vòinước, mày mặt nhăn nhó giống như cô bị thương rất nặng.
"Không sao." Cô muốn rút tay về, nhưng sứclực không bằng anh, anh lại sát cạnh cô như vậy, có biết cảm giác ấm áp thế nàokhông?
Nhiệt độ cơ thể anh truyền đến, hô hấp cũng rất gần,cô thử coi mình là đầu gỗ, đáng tiếc là luyện tập vẫn chưa thành tài.
"Không được." Từ trên tủ bếp anh lấy hộp cứuthương ra, từ khi anh bắt đầu học làm việc nhà, thuốc men luôn để tạo nhà bếp.
Cô lẳng lặng nhìn anh bôi thuốc cho cô, động tác thậpphần quen thuộc, không hề giống đại thiếu gia kia chút nào.
Băng bó xong, anh vẫn nắm lấy tay cô. "Còn đau không?"
"Việc nhỏ thôi mà." Thường ở phòng bếp, aimà chẳng bị thương một chút? Cô thật sự ngạc nhiên.
" Tân Vũ, anh......"(Vô.....Ảnh.....Các...69.https://qttp.wordpress.com/)
Ánh mắt lại giao nhau, anh muốn hôn cô, muốn ôm cô, côkhông cần hỏi cũng biết, đã nhìn thấy ánh mắt này của anh bao lần nhưng thờigian địa điểm không phù hợp, bên ngoài còn có rất nhiều người, anh không nênxúc động như vậy chứ? Nói đi phải nói lại, sao cô còn chưa đẩy anh ra xa?
"Hai anh chị làm gì vậy? Mình đến giúp!" ChuBằng Phi bỗng nhiên chạy vào phòng bếp, Hà Tân Vũ nhanh rút tay về, nhưng ChuBằng Phi đã nhìn thấy hết cảnh lén la lén lút của hai người, thì ra chuyện giữahai người này là như vậy a!
Dương Kỳ Phong bửng tỉnh, khàn khàn nói: " Tràxong rồi."
"Đừng chuẩn bị đồ ăn nữa, ra đây đi!" Thẳngtanh mà nói, Chu Bằng Phi cũng có chút thích Hà Tân Vũ, nhưng là đội trưởng đãcó ý, đội phó nên giúp chứ nhỉ, đời người cũng tùy duyên thôi.
Bưng trà trở lại phòng khách, Dương Kỳ Phong phát hiệnmới chỉ vài phút đồng hồ, thức ăn trên bàn đã vơi đi phân nửa, đội viên độibóng luôn như bầy châu chấu đói, nhưng đây là Hà Tân Vũ tự tay làm, lòng anhkhông khỏi chùng xuống.
Chu Bằng Phi cầm một đĩa nhỏ nói:" Đội trưởng,đừng nói mình không tốt với cậu, đây là đặc biệt để lại cho cậu đấy."
"Cảm ơn!" Dương Kỳ Phong cầm cơm nắm cắn mộtmiếng lớn, tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ, có thể nhìn thấy Tân Vũ, có thể ăn món ăncô làm, thì ra là thứ hạnh phúc xa xỉ đến vậy.
"Ăn ngon không?" Chu Bằng Phi thấy biểu tìnhcủa anh có điểm phức tạp.
"Ngon, rất ngon."
Hà Tân Vũ ngồi cách xa đó, nhìn một màn này, khôngbiết nên cảm tưởng gì, mười năm qua, cô đã làm bao nhiêu bữa cơm cho anh ăn,nhưng vì công danh mà anh có thể quên hết toàn bộ, hiện tại lại là dáng vẻ lưuluyến, con người có thể thay đổi thật nhanh.
"Trước kia đội trưởng có thích ăn đồ này đâu nhỉ,hình như là thích đồ Pháp hơn mà?" Mọi người vẫn nhớ người bạn gái hoa hậugiảng đường của anh, tuy sau đó bọn họ đã chia tay, nhưng mỹ nữ thường làm chongười ta nhớ lâu.
Nghe đến vấn đề sắc nhọn này, Dương Kỳ Phong khôngbiết nên trả lời thế nào. "Khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, hiện tại mớibiết thưởng thức."
Đội trưởng uy nghiêm không ngờ cũng nhận sai! Chu BằngPhi tò mò hỏi: "Nói như vậy, vì những đồ ăn gia đình này mà đội trưởng từbỏ cả đại tiệc của Pháp sao?"
"Có thể nói như vậy." Dương Kỳ Phong thừanhận đã quá muộn, lẽ ra nên sớm thành thật với mình, lúc trước còn muốn che dấumối tình đó, giờ muốn đưa ra ánh sáng cũng chẳng có cách nào.
Nếu người trong cuộc đã nguyện ý nói, Ngô Tuyết Yếnliền trực tiếp hỏi: "Đội trưởng, từ khi anh chia tay với hoa hậu giảngđường, không làm quen với bạn gái nữa à? Lễ đính hôn cũng hủy bỏ, đã có chuyệngì xảy ra vậy?"
Nếu vẫn còn ở trường học, đánh chết cũng chẳng ai dámhỏi như vậy, nhưng khoảng cách sợ hãi này đã không còn tồn tại, mọi người đềuđã trưởng thành, Dương Kỳ Phong không còn là đội trưởng nghiêm khắc nữa, lộtlớp mặt nạ kiêu ngạo, chỉ còn lại bình dị gần gũi.
Dương Kỳ Phong cười đến thần bí. "Thật ra......Anh đang theo đuổi một cô gái, nhưng cô ấy không còn tin anh, luôn duy trìkhoảng cách với anh."
"Thật sao? Nói một chút xem, bọn mình có thểgiúp." Tất cả mọi người vạn phần tò mò, đội trưởng lại không theo đuổi nổimột cô gái? Có phải anh đang nhìn Hà Tân Vũ không?
"Nên giữ bí mật thì tốt hơn, cô ấy rất hay ngạingùng."
"Đến lúc đó đừng quên mời chúng mình uống rượumừng, mình muốn là phù rể." Chu Bằng Phi chờ đến ngày sử dụng bộ âu phụckia.
"Nhất định rồi." Dương Kỳ Phong mong sẽ cómột ngày như vậy, cho dù phải dùng bao nhiêu thời gian đi nữa, anh đã quyết tâmrồi.
Ngoài cuộc sống tình cảm, mọi người lại tán gẫu vềcông việc, sau khi tốt nghiệp mọi người đều có con đường riêng của mình, hai,ba mươi tuổi vẫn còn đang tìm kiếm, không biết quang cảng mười năm sau sẽ làthế nào?
Dương Kỳ Phong nói nhưng không nghe nhiều, đôi mắt chỉchú ý Hà Tân Vũ, trong đám người cô có vẻ im lặng, có một loại tình cảm khôngthể nào quên sự tồn tại của nó, trong quá khứ bọn họ luôn ở bên nhau, gần nhauquá ngược lại làm người ta không coi trọng, hiện tại khoảng cách tuy thật ngắn,nhưng anh lại cảm giác cô như một giấc mộng đẹp.
Ánh mắt càng ngày càng chăm chú, càng khiến Hà Tân Vũthấy khó khăn, dứt khoát đi vào nhà bếp thu dọn.
Ngô Tuyết Yến đi theo bước cô, trong nháy mắt nói:"Tân Vũ, nếu lời đó là nói bạn, mình sẽ chấp nhận!"(Vô.....Ảnh.....Các..70..https://qttp.wordpress.com/)
Cô lại nói tiếp. "Có nhớ trước kia khi còn đi họckhông, mỗi lần mình nhìn thấy đội trưởng và bạn gái hoa hậu giảng đường của anhấy là lại thấy chói mắt, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, còn tưởng tượng ai có thể làmngười thứ ba giữa bọn họ! Nếu bạn có thể giành được đội trưởng, mình hoàn toànủng hộ bạn."
"Đừng trêu mình." Hà Tân Vũ không khỏi bậtcười, cuộc trò chuyện trẻ con năm đó, không ngờ vẫn còn khắc sâu trong trí nhớcủa đứa bạn thân.
"Mình nói thật đấy, bạn đừng để ý đến tình đơnphương lúc trước của mình, đó là ước mơ của thiếu nữ, nếu như bạn có thể làmđược, mình rất vui."
Bạn tốt thành tâm chúc phúc như thế, Hà Tân Vũ nghexong lại cảm thấy đau đầu, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mỗi người đều tạo áplực cho cô, nếu là mười năm trước, nào ai tác hợp cho đội trưởng và mắt kínhmuội?
"Mình sắp kết hôn rồi, bạn cùng đừng bị mình bỏxa nhiều quá, cố lên!"
Kết hôn? Hà Tân Vũ không còn mong đợi từ lâu rồi, chỉcần cuộc sống bình yên là đủ, cô không muốn yêu lần nữa rồi tổn thương lần nữa,một lần thôi đã quá đau đớn rồi, thế giới rộng lớn, đời người rất ngắn, nhưngcô tình nguyện đi một mình.
Quay đầu lại, đã thấy Dương Kỳ Phong mỉm cười đi đếnchỗ cô. "Anh đến giúp em, tay của em hiện tại không tiện."
"Việc nhỏ thôi."
"Làm phiền hai người." Ngô Tuyết Yến đểphòng bếp lại cho hai người, nụ cười còn tươi tắn hơn cả đương sự.
Nhạc hội vẫn tiếp tục tiến hành, không có người nào đivào phòng bếp, ánh mắt mọi người đều sáng như đèn pha, mong chờ ngày nào đó điuống rượu mừng.