- Em thử xem - hắn biết nó chỉ giận hờn vô vơ thôi
lầt tay mình kéo nó vào lòng thì thầm nhẹ
- Thôi anh dẫn em đi ăn cơm - hắn nói có chút cưng chiều.Hắn bước xuống giường mà nó vẫn nằm mãi không chịu đi
- Sao thế không đói à - hắn thắc mắc tại sao nó đói mà không chịu đi ăn
- Này em có đi không nếu không thì anh bỏ mặc em đấy - Hắn từ ngoài cửa quay lại nói
- Hic....bác quản gia.....ơ....cứ.hic...cháu với...hức.....( là bác quản gia ơi cứu cháu với - nó la lên
Quản gia đang ngủ nghe nó kêu mình liền chạy lên phòng nó khi ông vào thấyhắn đang đứng ở cửa chỉ mặc quần jean đem còn nó thì chỉ mặc áo sơmi vàchiếc quần đùi
- Sao thế - quản gia chạy lại hỏi nó
- Anh ấy không cho cháu ăn cơm - nó chỉ hắn.
- Anh đâu có - hắn cố giả thích
- Hồi nảy anh còn nói sẽ bỏ mặt em nữa mà - nó ngồi dậy trong rất cực khổ nói với hắn
- Anh chỉ nói thế thôi - Hắn và nó người nói một câu khiến quản gia chỉbiết cười thật ra từ trước tới giờ chưa bao thấy hắn nói chuyện với ainhẹ nhàng như thế.Nói một hồi nó khóc lên hắn bảo quản gia chuẩn bị cơm còn hắn thì phải dỗ nó nín,hắn thấy nó không khóc nữa hỏi tại sao lúchắn kêu nó đi ăn nó lại không đi nó nghẹn ngùng trả lời vì không cử động được nên không đi được ( vì hai đứa tò te tí tửng lâu quá sao mà điđược) hắn bế nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-xa-anh-nua-nhe/102984/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.