“Phó Lăng Khôn, anh có bị điên không?” Tôi tức giận vô cùng.
Tôi giật tay ra khỏi hắn: “Anh dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi? Anh là gì của tôi? Chẳng qua chỉ là người tình cũ, anh thật sự nghĩ mình quan trọng đến thế à?”
Phó Lăng Khôn nheo mắt lại: “Sở Tiếu, em nói gì?”
“Tôi nói anh chẳng qua chỉ là người tình cũ của tôi, chúng ta tiền trao cháo múc xong rồi, anh dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi? Anh hiểu gì mà đòi làm người hòa giải?!”
Hôm nay tôi đặc biệt khó chịu. Phó Lăng Khôn lại muốn tôi xin lỗi Thẩm Lạc. Thật là nực cười.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Trước đây tôi còn từng tưởng tượng, có lẽ trong lòng Phó Lăng Khôn vẫn còn một chút hình bóng của tôi. Bây giờ tôi mới thấy mình thật ngu ngốc. Con người nếu cứ ôm lấy hy vọng viển vông, không nhìn rõ giá trị của bản thân, thì chỉ có tự chuốc lấy nhục.
Phó Lăng Khôn nắm chặt cổ tay tôi, đau đến mức tôi toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt của hắn rất nguy hiểm. Tôi biết hắn thực sự đang tức giận.
Gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm, nhìn tôi và hỏi: “Sở Tiếu, chỉ có người tình mới có thể khiến em nghe lời phải không?”
Tôi bướng bỉnh không nói gì.
Hắn tiến lại gần hơn, cúi xuống nhìn tôi, mũi chúng tôi chạm nhau: “Em ra giá đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-vung-tren-chan-minh/3645195/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.