Sau khi biết căn cứ đang được cải tạo, hai người vẫn ở trong khách sạn. Vạn Thu Huyền không nói gì, cũng không để hai người quay về, bà nói phòng trong nhà còn nhiều, hơn nữa mọi người cùng ở một chỗ sẽ náo nhiệt hơn, không có hai câu đã giữ người lại.
Tống Thời Hàn mới đầu còn lo lắng Tả Đào có chút câu nệ cảm thấy không thích ứng, nên dự định ở nhà qua đêm rồi hôm sau mới quay lại. Nhưng đến ngày thứ hai, sau khi thấy Tả Đào và Vạn Thu Huyền ở chung rất hoà hợp, thậm chí còn theo chân Vạn Thu Huyền cùng nhau chơi đùa, cũng không đề cập lại vấn đề này nữa.
Như vậy vừa ở chính là hai ngày.
"Tiểu Đào là một đứa trẻ ngoan, con đừng để người chạy mất, nghe chưa?"
Dây câu trong suốt lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, trên mặt hồ lấp lánh xuất hiện những gợn sóng, Tống Hoằng nhanh mắt và tay nhanh chóng cuốn dây câu, nhấc một con cá đen bụ bẫm nhảy ra khỏi hồ.
"Được rồi, ba không cần phải nhắc nhở con."
Tống Thời Hàn đội một chiếc mũ bóng chày màu đen trên đầu, cong đôi chân dài, khoanh tay ngồi trên ghế câu cá bên cạnh Tống Hoằng. Thấy thế, liền lạnh mặt đứng dậy khéo léo kéo con cá ra khỏi lưỡi câu cho vào thùng câu cá.
Làm xong việc này, anh đổ một ít nước ra rửa tay, nói thêm: "Ba còn định câu bao lâu nữa?"
Từ 5 giờ sáng đến giờ, đã qua bốn giờ. Nếu không phải Tả Đào trước khi rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-vo-ngoan-ngoan/3315895/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.