Đầu óc của Tả Đào trống rỗng, nhưng mọi giác quan của cậu dường như được phóng đại.
Rõ ràng đây không phải lần đầu họ hôn nhau, nhưng tốc độ nhịp tim vẫn đập nhanh quá mức, nó bùm bùm mà nhảy cái không ngừng, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng mới bằng lòng bỏ qua.
Những ý thức còn sót lại ít ỏi đang dần bị rút ra khỏi cơ thể, giống như những linh hồn lang thang, phiêu đãng trong phòng một cách không mục đích.
Tả Đào ngẩng đầu lên nửa chừng, ngốc lăng mà túy ý đối phương đòi hỏi.
Sau đó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung ——
Lúc Tống Thời Hàn bước vào, đã khoá cửa chưa?
Tất cả các rèm cửa hẳn đều đã được kéo lên.
Thời tiết càng ngày càng nóng, tối nay khi đi ngủ nên giảm nhiệt độ điều hòa xuống.
Còn có,
Hơi thở của Tống Thời Hàn thật sự rất nóng.
Dừng ở trên mặt, nóng giống như ngọn lửa, khiến cho cả người như muốn bốc cháy.
Vừa mới nghĩ đến đây, môi dưới bỗng nhiên truyền đến đau đớn rất nhỏ.
Như là bất mãn vì cậu phân tâm, Tống Thời Hàn giơ tay, đồng thời vết chai mỏng trên lòng bàn tay khẽ nhéo phía sau cổ cậu, lại cực nhẹ nhàng mà cắn xuống môi dưới, như là trừng phạt, lại như có ý gì khác.
Lúc này, sự ái muội giống như một tảng đá đập vào mặt nước tĩnh lặng, lập tức đánh ra những đợt sóng lung linh, nổ tung từng tầng một trong tâm trí.
Tả Đào run rẩy không thể kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-vo-ngoan-ngoan/2981512/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.