Đột nhiên, mọi người trong xe nhìn sang, Tả Đào thiếu chút nữa là cắn đứt đầu lưỡi.
Dù xấu hổ nhưng cậu vẫn nhìn không được nhìn sang đôi chân thon dài của Tống Thời Hàn, thật trùng hợp, hôm nay khi đi ra ngoài, Tống Thời Hàn cũng mặc một chiếc quần dài bình thường, mặc dù chúng khác với trong ảnh, nhưng cũng là màu đen, lúc này chân hơi cong lên, mơ hồ có thể phân biệt được một vệt đường cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ.
Chỉ cần ngồi với tư thế thoải mái là có thể dễ dàng dạy người ta liên tưởng đến những thứ mà họ không nên liên tưởng đến.
"Quả Đào, làm gì vậy?" Vương Thu ở trong xe cố gắng thuyết phục: "Thời gian không còn sớm, em không đói bụng sao. Mau lên đi, sau bữa tối chúng ta phải đến trạm dừng tiếp theo."
Khương Minh vài lần há mồm, muốn nói lại thôi.
Thôi thôi, mặc kệ, thích làm gì thì làm đi.
Tống Thời Hàn dù bận thì vẫn là bộ dạng ung dung, lúc anh hơi ngước mắt nhìn ra ngoài xe, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, nhưng trong đôi mắt sáng lại có một chút ý cười.
Anh không nói cái gì, cũng không có tính toán xuống xe, như là thật sự đang đợi cậu ngồi lên.
Tả Đào mím môi, có chút dao động, nghĩ thầm nếu anh đã chủ động như vậy......
Chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả, chỉ là ngồi lên chân mà thôi. Mọi người đều hào phóng như vậy, cậu nếu lại tiếp tục ngượng ngùng, cũng không khỏi quá kỳ quái.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-vo-ngoan-ngoan/2981499/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.