Hôm sau.
Khi Tả Đào vừa mới tỉnh lại, không trung bên ngoài mới vừa nổi lên bụng cá trắng. Tống Thời Hàn nằm ở ngay bên cạnh cậu chưa tới 5cm, lúc này anh vẫn còn đang ngủ say, trong nhà an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng điều hòa đang chạy. Mà so sánh với tư thế ngủ nằm thẳng quy củ của Tống Thời Hàn, tư thế ngủ của cậu thật sự một lời khó nói hết ——
Cậu giống như bạch tuộc cả người ôm chặt lấy tay chân Tống Thế Hàn, bởi vì ngủ nghiêng, chân phải vẫn đè ngang lên đùi anh.
Mới sáng sớm tinh mơ, ở khoảng cách âm vô cực này, mọi phản ứng đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Đầu tiền là đầu óc cậu chết máy một hồi, sau đó mới nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua.
Tả Đào: "......"
Cậu theo bản năng thở nhẹ hơn, duỗi tay quơ quơ trước mặt Tống Thời Hàn, thấy đối phương không có phản ứng gì, mới cố gắng thật cẩn thận dịch sang phía bên cạnh, sau đó lại đem cái chân đang đè nặng trên đùi Tống Thời Hàn nâng lên.
Nhưng mà động tác vừa rồi của Tả Đào, khiến cho Tống Thời Hàn một giây trước còn chưa phản ứng một giây sau đột nhiên trở mình, rất tự nhiên mà ôm lấy eo cậu, sau đó chôn mặt xuống cổ, thanh âm trầm thấp nam tính vào buổi sáng sớm còn có chút khàn khàn.
"Lại làm sao vậy?"
Như có một dòng điện rất nhỏ cái rất nhỏ điện lưu theo vành tai trong khoảnh khắc chui vào khắp người. Tả Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-vo-ngoan-ngoan/2981435/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.