Chương trước
Chương sau
Viên Sơ Nhụy khinh phiêu phiêu nhắc về sự việc năm đó, mười ngón tay của Giang Nhã Lăng cứng đờ, một lát sau trên mặt mới chậm chạp mà ngưng tụ ra được một cái coi như là tươi cười điềm mỹ, ánh mắt né tránh: Đó là do chị Dĩ Nhu quyết định, em không có biện pháp can thiệp..."
Viên Sơ Nhuy giơ giơ lông mày lên, đối với "có thể can thiệp hay không" cô tự nhiên có phán đoán của bản thân, nhưng cũng không tiếp tục bàn sâu vào đề tài này, cô lười cùng nàng rối rắm về sự việc năm đó, muốn truy cứu cũng nên là người bị hại Đào Hựu Tình tới truy cứu, một người ngoài như cô có tư cách gì giúp nàng truy cứu?
Viên Sơ Nhụy đem lọn tóc đen trước ngực vén ra sau, lộ ra một lỗ tai oánh thuận trắng nõn, ngữ khí bình tĩnh nói: "Tôi lại nhắc nhở cô một lần, tôi không phải Chu Dĩ Nhi, tôi đối với cô bất luận hứng thú gì cũng không có, không cần ở trên người tôi uổng phí sức lực."
Giang Nhã Lăng không chút nào nhụt chí: "Nhưng hứng thú là có thể bồi dưỡng mà."
Viên Sơ Nhụy nhìn về phía nàng, chém đinh chặt sắt mà nói: "Đối với cô, là không có khả năng."
Tuy rằng cô chưa biết bản thân sẽ thích nam hay nữ, nhưng cô có thể xác định bản thân đối với Giang Nhã Lăng một chút hứng thú với tình yêu đồng giới cũng không nhấc lên nổi, nói đúng ra, là không nhấc nổi hứng thú với Giang Nhã Lăng.
Nguyên nhân chính là vì không có hứng thú, cho nên cô vẫn luôn cự tuyệt ý tốt có Giang Nhã Lăng, tuyệt đối không cho nàng một chút hy vọng. Hơn nữa thời điểm cô không ở Nguyệt Vịnh, số lần gặp mặt của hai người dùng mười đầu ngón tay cũng đếm được, cô cũng không rõ Giang Nhã Lăng vì sao thích cô lâu vậy còn chưa buông.
Bất quá cô thật khẳng định các cô ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới mà qua lại, nhiều nhất chỉ có một tầng quen biết của bậc cha chú, những cái khác đều gần như không có.
Chỉ tiếc Giang Nhã Lăng không hiểu đạo lý này, cũng có thể nói là không muốn hiểu, cho nên sẽ làm nàng có suy nghĩ như vậy, lo chuyện gia hạn cho tốt mưu toan cảm động cô.
"Không có khả năng?" Giang Nhã Lăng trên mặt như cũ duy trì nụ cười gió xuân ấm áp, "Chị Sơ Nhụy không phải thích khiêu chiến những việc "không có khả năng" nhất sao? Vậy vì cái gì chị không thử khiêu chiến "không có khả năng" này ở em đây?"
Viên Sơ Nhụy trong mắt hiện lên một tia cười, một cổ uy áp vô hình từ bên trong toát ra: "Tôi thích khiêu chiến cái không có khả năng, nhưng cũng không phải ngốc."
Không phải cái "Không có khả năng" nào đều đáng giá để cô đi khiêu chiến chinh phục. Không lẽ người khác khích cô một câu "Cô không có khả năng đi tiêu diệt thế giới", cô phải đi hủy diệt thế giới sao?
Là một người trưởng thành, không chỉ có năng lực tự tin, còn phải có năng lực phán đoán bản nhất. Thích Giang Nhã Lăng là không có khả năng, đây là điều cơ bản nhất cô đã có thể phán đoán.
Giang Nhã Lăng bị đôi mắt màu đen sâu thẳm của cô nhìn đến sợ, lúc trước nàng nhìn bao nhiêu lần như cũng cũng không có biện pháp quen với Viên Sơ Nhụy cường đại như vậy. Nhưng nàng không thể lùi bước, nàng thật vất vả mới có thể gặp cô một lần, tất cả phải vì hạnh phúc bản thân tranh thủ một chút.
Hơn nữa nàng cùng những người khác không giống nhau, nàng là tiểu công chúa của Giang gia, nàng có thể kêu Viên Sơ Nhụy là chị, người khác không thể. Nàng tin tưởng mình đối với Viên Sơ Nhụy với Giải trí Nguyệt Vịnh mà nói, nhất định là đặc biệt.
Giang Nhã Lăng đối với một phen nói trắng ra của Viên Sơ Nhụy, trên mặt không bực cũng không giận, lại giơ lên mặt tươi cười vô tội, đứng dậy đi đến bên người cô, nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo cô, giống như tiểu bạch thỏ dịu dàng mà phe phẩy: "chị Sơ Nhụy như thế nào sẽ ngốc đâu, Chị Sơ Nhụy chính là người thông minh nhất trên thế giới này."
"Nhưng mà...." Giang Nhã Lăng nắm chặt lòng bàn tay đang cầm ống tay áo mềm mại, lại như là đang nổ lực bắt lấy Viên Sơ Nhụy, Giang Nhã Lăng nâng nâng mắt lên. Ánh mắt mềm mại đáng thương: "Nhưng mà một chút cũng không có khả năng sao?"
Viên Sơ Nhụy không để mình bị đẩy vòng vòng, không nóng không lạnh mà nhìn nàng một cái, không có trả lời.
Đáp án của vấn đề này Viên Sơ Nhụy đã nói qua vô số lần, cô biết trong lòng Giang Nhã Lăng rõ ràng, cô cũng lười nói thêm một lần. Cô liền dùng thái độ lạnh nhạt hiện tại này để thuyết mình tất cả.
Tay Giang Nhã Lăng nắm chạy ống tay cô đang chậm rãi buông lỏng, đột nhiên lại nắm chặt, như thể đang giãy giụa: "Chị không sợ sẽ hối hận sao?"
Viên Sơ Nhụy nhíu mày một chút: "Tôi có gì phải hối hận?"
Giang Nhã Lăng mím môi một chút: "Có lẽ, lẽ trong lòng chị đối với em đã có cảm giác, chỉ là hiện tại chị chưa phát hiện ra?"
Viên Sơ Nhụy hoàn toàn phủ định: "Tôi lại không có trì độn như vậy."
Viên Sơ Nhụy nhìn nàng ấy, bình tĩnh mà nói: "Một năm mười hai tháng, số lần chúng ta gặp mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí lúc tôi có thời gian nhàn rỗi cũng cũng không nhớ tới cô, cô cảm thấy như thế này là có cảm giác đối với cô?"
"Lần cuối nhắc nhở cô một lần, đừng có ôm ảo tưởng với tôi, tôi không cho cô được những gì cô muốn, tôi cũng không nghĩ sẽ cho."
Thích là chuyện của hai người, không phải có thể miễn cưỡng.
Những Giang Nhã Lăng càng muốn miễn cưỡng. Nàng không tin.
Các cô qua lại lâu như vậy nhất định có nhiều khả năng có thể, càng sâu hơn là tới những khả năng như phim truyền hình diễn vậy, ở thời điểm mất đi sẽ biết quý trọng.
Mất đi mới biết được quý trọng...
Gian Nhã Lăng mắt sáng ngời, nhất định là bởi vì nàng vẫn luôn ở Nguyệt Vịnh nên Viên Sơ Nhụy mới cảm thấy không có nguy cơ, nói không chừng khi nàng kết thúc hợp đồng đi công ty khác, Viên Sơ Nhụy liền bắt đầu nghĩ tới nàng?!
Chỉ cần có khả năng thì nàng liền muốn thử xem, bất luận dùng phương pháp gì. Từ nhỏ đến lớn nàng muốn cái gì có cái đó, hiện tại cũng sẽ là như thế —nàng nhất định có thể được ở bên cạnh Viên Sơ Nhụy!
Giang Nhã Lăng lại một lần nữa nắm chặt ống tay áo cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm"... Nếu em kết thúc hợp đồng? Chẳng lẽ chị không để bụng nếu em kết thúc hợp đồng sao?"
Viên Sơ Nhụy nhìn một chút, thông thả mà quay đầu nhìn về phía nàng.
Trong lòng Giang Nhã lăng liền bốc cháy lên một thốc tên là ngọn lửa "hy vọng".
Viên Sơ Nhụy lại cười như không cười mà nhìn nàng: "Cô là đang uy hiếp tôi?" Lại nói "Cô hẳn là rõ ràng tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp?"
Ánh mắt cô sắc bén như dao, làm Giang Nhã Lăng không khỏi lùi khỏi tay cô ngỡ ngàng ngồi tại chỗ, cứ như vậy bị cô dọa đến đã quên kế tiếp nên nói cái gì.
Đúng lúc này, cửa văn phòng vang lên, Hoắc Minh Ân đã đến, anh nhìn thẳng mắt cô, không có động tác quan tâm dư thừa, lòng tràn đầy chuyên nghiệp hướng về Viên Sơ Nhụy báo cáo công việc: "Tiểu Viên Đổng, Trì tiểu thư tìm ngài."
Trì tiểu thư Trì Tuyết Oánh, ca sĩ solo có linh khí nhất trong nước của công ty, cũng là bạn bè thân thiết của Viên Sơ Nhụy, quan hệ với Viên Sơ Nhụy rất tốt, ngẫu nhiên sẽ hướng cô đề cử người có tiềm năng.
Viên Sơ Nhụy đem tầm mắt từ Giang Nhã Lăng dời đi: "Làm sao vậy?"
Hoắc Minh Ân đẩy mắt kính: "Trì tiểu thư muốn hỏi ngài, có hứng thú ký một thực tập sinh hay không?"
Viên Sơ Nhụy: "Ai?"
Hoắc Minh Ân nói: "Đúng người ngài cảm thấy có hứng thú Đào Hựu Tình."
Đào Hựu Tình......
Khi cách 5 năm nghe lại cái tên này, trong lòng Giang Nhã lăng không khỏi căng thẳng, không phải chột dạ mà là kinh ngạc.
Câu "Đúng người ngài cảm thấy hứng thú" kia của thư ký Hoắc là có ý gì?
Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ Viên Sơ Nhụy coi trọng Đào Hựu Tình???
Không có khả năng! Sao có thể! Đào Hựu Tình 5 năm nay đều không có tiếng tăm gì, Viên Sơ Nhụy sao sẽ lại coi trọng cô ta?!
"Chị muốn ký với cô ấy?" Giang Nhã Lăng nghe thấy bản thân mình như vậy hỏi.
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh đứng dậy: "Đây cũng không phải chuyện cô nên hỏi đến."
"Không có khả năng." Giang Nhã Lăng cắn chặt răng, "Chị sẽ không ký được, cô ấy thích Chị Dĩ Nhu, nàng khẳng định sẽ ở lại Hưng Lan, cô ấysẽ không đến Nguyệt Vịnh."
.........Xem ra cô ta cũng biết chuyện của Đào Hựu Tình cùng Chu Dĩ Nhu.
Viên Sơ Nhụy cười cười, vẫn là trước sau như một trấn tĩnh: "Đầu óc là để suy nghĩ, không phải dùng để trang trí, tôi có rất nhiều biện pháp để Đào Hựu Tình ký với Nguyệt Vịnh."
Giọng nói rơi xuống, cô cất bước đang định cùng Hoắc Minh Ân đi ra ngoài, Giang Nhã Lăng đứng dậy gắt gao nhìn chằm chằm cô, như là không cam lòng cùng oán hận: "Chị sẽ không ký được cùng cô ấy."
Viên Sơ Nhụy dừng bước, quay lại nhàn nhàn nâng mí mắt nhìn nàng ấy một cái, khóe môi nâng lên: "Ký không được hay ký được đều không phải do cô định đoạt."
Cửa văn phòng rộng mở, Hoắc Minh Ân đuổi kịp bước chân Viên Sơ Nhụy, nghiêm túc nhớ kỹ mỗi một câu trong đầu.
"Giúp tôi chọn này hẹn Chu Dĩ Nhu."
"Chặt chẽ chú ý hướng đi sắp tới của Đào Hựu Tình."
"Mặt khác, chuẩn bị tốt chấm dứt hợp đồng cùng Giang Nhã Lăng."
Viên Sơ Nhụy nàng không phải là người sẽ để nhân viên tùy tiện lấy chuyện không gia hạn hợp đồng tới uy hiếp bản thân, hơn nữa Giang Nhã Lăng cũng không ở hàng đỉnh lưu của Nguyệt Vịnh, không gia hạn thì cô cũng không thấy đáng tiếc.
Còn có... Giang Nhã Lăng đã tự đưa tới của, cô cũng không cần nói đạo lý.
.........
Lại là tiệm cắt tóc quen, nhưng lần này người ngồi chờ đợi thay đổi là Đào Hựu Tình.
Quan Mỹ Lâm ngồi ngồi chỗ trống bên cạnh nàng, thấp đầu gửi tin nhắn cho bạn gái, nhắn xong mới thu hồi điện thoại chống đầu nhìn về phía Đào Hựu Tình: "Thân ái cậu đang suy xét Nguyệt Vịnh sao?"
Đào Hựu Tình một bên xem Weibo, một bên cười nói: "Cái này, tớ chọn mở đầu có phải quá cao không?"
Quan Mỹ Lâm đặc biệt cổ vũ: "Cao cái gì mà cao, Đào Tiên Nữ của chúng ta hoàn toàn có thể, cậu vốn rất giỏi!"
Đào Hựu Tình cùng cô kẻ xướng người họa: "Cảm tạ đại tiểu thư cổ vũ, chờ tôi làm tóc xong liền tặng kèm ngài một tảng đá lớn toái ngực!"
Quan Mỹ Lâm ghét bỏ vẫy vẫy tay, chính mình ké về vấn đề chính: "Tớ thật sự cảm thấy cậu có thể xem đến Nguyệt Vịnh, nhiều người đều muốn vào Nguyệt Vịnh như vậy!"
Quan Mỹ Lâm tìm ảnh chụp hảo, đem màn hình chuyển qua nàng: "Nha, đẹp không?"
Chỉ thấy trên màn hình là Viên Sơ Nhụy ngồi ở nơi cửa sổ ánh sáng ngời, tóc đen hơi uốn ôn như mà khoác ở trên vai gầy của cô, so với nàng màu da trắng đến giống tuyết như nhau.
Cô hơi hướng về phía trước gợi lên khóe mắt cùng vài phần tự phụ lười biếng, đôi mắt tựa như bầu trời sao lộng lẫy động lòng người. Khóe môi đỏ bừng còn mang theo một cảm giác gãi đúng chỗ ngứa mà mỉm cười, làm cho người nhìn thoáng qua không rời được tầm mắt, đầu óc cũng chỉ dư lại hai chữ "Xinh đẹp."
Đào Hựu Tình bị kinh diễm rồi, thập phần công chính nhận xét: "Đẹp, tuyệt mỹ."
Quan Mỹ Lâm nghe được hai chữ "tuyệt mỹ" này liền không nhịn được hỏi một câu: "Vậy cậu cảm thấy cậu với người ta ai đẹp mắt hơn hả?"
Đào Hựu Tình lâm vào trầm tư, một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Một hai phải so cái gì, vị Tiểu Viên Đổng này còn kém tớ một chút."
Quan Mỹ Lâm tò mò bảo bảo: "Cô ấy kèm cậu một chút về cái gì nha?"
Đào Hựu Tình vè mặt nghiêm túc nói: "Kém người nghèo một thân chính khí như tớ"
Quan Mỹ lâm nghi hoặc: "..... Còn có tiêu chuẩn cái đẹp như vậy sao?"
Đào Hựu Tình nghiêm trang: "Có, là tiêu chuẩn cái đẹp của Đào thị."
Quan Mỹ Lâm: "???" Cậu cư nhiên còn tự nghĩ ra???
Như lại sắp ra tới nàng giơ giơ cằm lên, mặt dày vô liêm sỉ nói: "Tớ chính là tiêu chuẩn cái đẹp, không ai có thể đánh bại tớ."
Quan Mỹ Lâm: "..."
Tôi thật sự ngu ngốc vì cái gì muốn hỏi một người tự luyến về vấn đề này...........
- ---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hựu Tình: A, vô địch là cỡ nào tịch mịch.
Mỹ Lâm:.....Ai tới quản quản nàng?
Tiểu Viên Đổng: Ân? Ai nhắc tới t a đó?
#hôm nay vợ chồng son có gặp mặt sao?#
#không có#
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.