Hôm đó, lúc ĐườngMinh Hồng về nhà, đang bước trên cầu thang thì bị trượt chân ngã, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cẳng chân lại có một vết xước dài, trông rấtđáng sợ. Cứ để máu chảy ra, anh lẩm bẩm: “Thiển Thiển, Lâm Thâm Thâm nói chỉ những lúc em không ở bên cạnh anh, anh mới cảm thấy yêu em nhất,bây giờ thì em đã không còn ở bên cạnh anh nữa rồi.”
Đường MinhHồng chán nản ngồi bệt ở cầu thang, để vết máu dần khô lại, rồi lại thởdài, tiếp tục lẩm bẩm: “Thiển Thiển, em biết không, lúc em không ở bêncạnh anh, anh vẫn ngốc nghếch như vậy, nhưng thế cũng tốt, em sẽ khôngcòn trách mắng anh nữa, cũng không biết chuyện này để kể cho Tôn Diễmnghe nữa, vì qua cái loa của cô ta thì tất cả mọi người xung quanh đềusẽ biết chuyện anh bị ngã rất vớ vẩn này.” Anh nghĩ có lẽ Quách ThiểnThiển đã quên hết chuyện ngày xưa rồi cũng nên, cho dù bản thân anh cũng quên rất nhiều chuyện, ngoại trừ những kỷ niệm khi hai người ở bênnhau.
Anh đã từng đứng rất lâu dưới khu chung cư của cô, vào banđêm, nhưng ô cửa sổ đen ngòm như một cái hố có thể thò bàn tay lạnh buốt tóm gọn cả con người vào trong đó. Anh nghĩ đến màu đen của những ô cửa sổ với ánh mắt sâu không thấy đáy của Quách Thiển Thiển, có lẽ cả cuộcđời này anh sẽ nhớ mãi đôi mắt của cô. Họ giống như những con đom đóm,chỉ có thể phát sáng trong bóng tối, đương nhiên, ánh sáng đó cũng chỉnhư đốm lửa trên điếu thuốc cháy giữa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-treo-dau-thuong-truoc-cua/2782078/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.