Cố Trạch Nặc đang nằm co như một con tôm ở trên giường. Không biết hôm nay ăn nhầm thứ gì mà bụng đau dữ dội, anh cố gắng kiềm chế để không lăn lộn trên giườngnhư một đứa trẻ, càng không muốn Lâm Thâm Thâm ở bên cạnh phát hiện rasự mềm yếu của anh, thế nên mới cắn răng chịu đựng đau. Nhưng hơi thởcủa anh ngày càng nặng nề, cũng lăn lộn nhiều hơn nên Lâm Thâm Thâm mớiphát hiện ra. Cô bật đèn lên thì thấy sắc mặt anh đã trắng bệch, vộivàng lay anh tỉnh dậy, vơ chiếc khăn lau những giọt mồ hôi trên mặt anhrồi vội vàng tìm lọ thuốc, đổ ra mấy viên.
Cố Trạch Nặc mở to mắt nhìn cô, ngồi dậy, rồi rất nghe lời lấy từng viên thuốc trên tay cônuốt ực, một lúc lâu sau mới phản ứng trở lại. Anh mệt mỏi nhìn cô đangchăm sóc mình, buột miệng: “Anh đã uống mười hai viên rồi, phải uốngnhiều thế sao?”
“Ồ!” cô vội vàng nắm chặt tay, ngại ngùng mỉm cười. “Vừa nãy em lo quá, thế nên mới đổ hết cả lọ ra.”
“Em lo cho anh à?” Cố Trạch Nặc nhìn Lâm Thâm Thâm bỏ từng viên thuốc cònlại vào trong lọ, dở khóc dở cười. Anh cảm thấy mười mấy viên thuốc ởtrong dạ dày đang cười nhạo anh.
“Thế nên em mới cố ý đổ ra thậtnhiều là để đầu độc chết anh đấy.” Lâm Thâm Thâm cố gắng kiềm chế nhữnglo lắng của mình, đợi tâm trạng bình tĩnh lại, lạnh lùng trả lời anh.Nhưng gò má cô lại ửng hồng rất đáng yêu. Không biết có phải là do những viên thuốc đuổi bệnh đi, hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-treo-dau-thuong-truoc-cua/2782060/chuong-6-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.