Đừng nên phơi bày nỗi khổ hay những khó khăn, cũng đừng khoe khoang hạnhphúc hay niềm vui của bạn, điều đó chỉ khiến cho chúng ta trở nên kémgiá trị. Hãy là một người dũng cảm, cho dù có ngàn vạn điều muốn nói thì cũng hãy giống như người uống nước, ấm lạnh tự biết, chỉ nên nói vớichính mình mà thôi.
Dù có chuyện gì xảy ra thì cũngphải đối mặt với nó. Ở bên nhau lâu như vậy nhưng cả Quách Thiển Thiểnvà Đường Minh Hồng đều ngầm hiểu rằng, họ tuyệt đối sẽ không cãi nhautrước mặt bạn bè, đặc biệt là trước mặt Tôn Diễm. Thế nên, khi đã kiêuhãnh tắt vô số cuộc điện thoại của anh, cuối cùng cô cũng đồng ý gặp anh ở bên ngoài. Sau khi gặp anh, cô chẳng buồn nghĩ ngợi, gọi luôn mộtchiếc xe taxi. Anh vội vàng theo cô lên xe, chỉ có điều cô đã chiếm ghếlái phụ nên họ đành người ngồi trước, kẻ ngồi sau. Sau đó, cô không nóicâu nào, anh cũng không nói, đến khi chiếc xe lăn bánh trên cầu vượt, cô mới không thể chịu nổi bầu không khí trên xe, liền lạnh lùng lên tiếngtrước: “Đường Minh Hồng, về phần anh, em không biết là chúng ta liệu cónên tiếp tục ở bên nhau nữa hay không, về phần em, nếu anh không tin em, vậy thì chúng ta chia tay nhau đi!”
Anh nhìn cô, ngay cả lông mày cũng dựng đứng lên nhưng lại chẳng nói câu nào.
Quách Thiển Thiển nói với tài xế: “Bác làm ơn cho dừng xe!”
Đường Minh Hồng lại nói: “Không được dừng xe!”
Cô thấp giọng uy hiếp: “Không dừng là tôi nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-treo-dau-thuong-truoc-cua/2782033/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.