Thực ra, cuộc sốngcủa cô vốn không hề thuần khiết, đó là từ sau vụ hoả hoạn, khi cô bỏ lại Quách Thiển Thiển để ra đi. Cô cứ nghĩ rằng, nếu cao chạy xa bay thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn bề ngoài, cô đến Mỹ là đểđi tìm tình yêu, nhưng thực tế là cô đang chạy trốn, chạy trốn khỏi quákhứ ảm đạm và đau buồn.
“Lâm Thâm Thâm, sau này cô có quỳ xuốngtrước mặt cầu xin tôi thì tôi cũng mặc kệ, đó là do cô tự chuốc lấy.” Dì cô buông một câu phũ phàng rồi bỏ đi. Hôm đó dì bỏ đi trong nước mắt,để lại Lâm Thâm Thâm cô đơn ngồi trong xe. Nhìn vào cửa khách sạn quacửa kính xe, cô đợi hình bóng của Cố Trạch Nặc xuất hiện. Khi anh sánhbước cùng Joanna đi ra thì đã là hơn tám giờ tối. Thành phố đã lên đèntừ lâu và toả ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Thấy họ bước ra, Lâm ThâmThâm cầm di động bấm số gọi Cố Trạch Nặc. Từ xa, cô nhìn thấy anh nhanhchóng bắt máy, nói với giọng dửng dưng quen thuộc: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Thâm Thâm nói nhỏ: “Hôm nay dì và chú ly hôn, thế mà chúng ta vẫn còn ở bên nhau, anh nói xem, có nên chúc mừng một chút không?”
Cố Trạch Nặc hít một hơi thật sâu. “Em có bị bệnh không đấy?”
Cô bật cười. “Phải, tôi đang bị bệnh đây, ở chỗ anh có thuốc không? Tôiđến gặp anh lấy thuốc nhé! Về nhà đi, tôi cho anh nửa tiếng đồng hồ,không được sớm quá, cũng không được muộn quá. Thế nhé!” Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-treo-dau-thuong-truoc-cua/2781997/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.