Càng nghĩ Hàn Vũ Thần càng cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác chua xót chưa từng có. Từ khi bước chân vào nhà họ Hàn cô đã chịu rất nhiều uất ức mà anh thì hoàn toàn không biết cũng như không để tâm đến.
Hàn Vũ Thần nắm lấy bàn tay gầy gò da nhăn của ông vỗ nhẹ, đôi môi mấp máy cong nhẹ.
- Ông yên tâm con không bao giờ xem thường cô ấy, và cũng sẽ không cho phép ai tổn thương cô ấy. Ông cứ yên tâm giao Tiểu Hà cho con.
Nhìn gương mặt nói ra lời đầy trách nhiệm và kiên quyết của anh, ông cũng an tâm phần nào.
- Cảm ơn con.
- Ông...à...
Hàn Vũ Thần thở dài gọi ông. Anh muốn nói không cần ông nhắc nhở anh từ nay chắc chắn sẽ không cho ai làm tổn thương cô cũng không cho phép chính mình làm khổ cô, đây là trách nhiệm của anh vì, anh yêu cô gái này mất rồi.
Loading...
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má Tống Thanh Hà. Cô núp sau cánh cửa lắng nghe lời ông nói với anh. Cô lại bất hiếu khiến ông lại lo nữa rồi. Nhanh chóng lau đi nước mắt, cố gắng nở nụ cười rộ để che đi cảm xúc.
- Ông đang nói xấu con à?
Tống Thanh Hà từ trong bếp đi ra với vẻ mặt tươi cười. Kéo ghế ngồi kế ông khuôn mặt dò xét.
Ông và Hàn Vũ Thần liền mỉm cười, tay nhẹ xoa đầu cháu gái.
- Ông làm gì nói xấu cháu gái yêu của ông được chứ.
- Có thật không đấy?
Ánh mắt dò xét.
- Thật mà.
- Con tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-to-ra-manh-me-voi-anh/1505932/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.